Lan Trạch đoán được cái thước kia dùng để làm gì, em nói: "Hoàng thượng, nô tài ngu dốt, chốc nữa nô tài không trả lời được sẽ làm hoàng thượng thất vọng ạ."


Trước kia phu tử từng chê em dốt, bài văn bình thường người khác học hai canh giờ là nhớ được thì em phải học ít nhất ba ngày, mà cũng chỉ thuộc kiểu trúc trắc vấp váp thôi.


Nếu để Cơ Thường dạy em, tính nết Cơ Thường tệ hại thế này, không biết em phải ăn đòn bao nhiêu lần nữa.


Trông cái thước rất cứng sắc lạnh lẽo, Lan Trạch đã tưởng tượng ra được là thước này đánh vào lòng bàn tay chắc chắn phải đau lắm.

Em gắng chịu đựng ánh mắt Cơ Thường, giọng càng lúc càng thấp, dần dà đầu cũng cúi gằm theo.


"Danh sư ắt đào tạo ra cao đồ." Cơ Thường phát hiện ra thiếu niên đang len lén liếc gã qua khóe mắt, ánh nhìn càng lạnh lẽo hơn, "Không biết thì học, trước đây chưa ai dạy ngươi lí lẽ là càng kém càng phải làm trước à?"


Cơ Thường: "Nếu không trả lời được thì chứng tỏ ngươi chưa đủ tập trung."


Nói vậy nếu Cơ Thường không sở trường vẽ vời thì cũng nhất định là do Cơ Thường chưa đủ chăm chú à. Nếu chỉ cần chăm chỉ là làm tốt được tất cả mọi việc thì đã chả có cái gọi là thiên tài rồi, ai nấy đều thuộc hàng phi phàm cả.


Mùi rượu thoáng lan ra, Lan Trạch muốn phản bác lắm, em nhớ lại hôm trước Cơ Thường còn định phạt đánh em bằng bản, em biết điều không há mồm nữa.


Thị vệ bày giấy bút lên bàn, bút là bút lông ngọc vàng, phần đuôi cán điểm xuyết nhụy hoa li ti, Cơ Thường cầm bút lên, viết một chữ "Cơ" lên giấy trước.


Cơ Thường: "Đây là họ nước của nước Ngụy ta, ngươi biết chữ này không?"

Người dựng nước Ngụy họ Kê, sau khi tiên đế kế vị thì đổi họ nước sang họ Cơ.


Lan Trạch nhìn thử, em trông chữ viết phóng khoáng trên giấy, nói, "Coi như là biết ạ, nếu không đặt chung với chữ kỷ thì nhận ra được ạ."


Em toàn không phân biệt được chữ kỷ với chữ cơ.


Cơ Thường viết tiếp chữ "kỷ" lên giấy, nói với em: "Hai chữ này khác nhau rõ thế, sao mà không phân biệt được... Bây giờ đã nhớ chưa?"


Bao nhiêu năm nay có phân biệt nổi đâu, làm sao mà nhớ ngay được, Lan Trạch chống chọi cái nhìn của Cơ Thường, không thể không gật đầu.


Cơ Thường tiện tay lấy tờ giấy che đi, cầm một quyển sách bên cạnh lên, bắt Lan Trạch đọc đoạn văn trong sách thành tiếng.


"Hoàng thượng, có nhiều chữ nô tài không biết lắm ạ." Lan Trạch nói.


Em quan sát sắc mặt Cơ Thường, cái thước như một thanh kiếm treo lòng thòng trên đầu em, em nghe thấy Cơ Thường nói "Không biết thì bỏ qua", mím chặt môi, bưng sách lên bắt đầu đọc.

Chắc là Cơ Thường đặc biệt lựa chọn, trong bài có rất nhiều chữ Cơ, Lan Trạch đọc sai hai lần.


Cơ Thường ngồi cạnh nghe, Cơ Thường không cầm sách nhưng sau khi em đọc xong vẫn biết chính xác em đã sai mấy chỗ.


"Sai một chữ đánh một cái, mới một đoạn đã sai được tận hai lần, lại còn quá nửa số chữ đều không biết nữa."


Cơ Thường uống rượu rồi thì kiên nhẫn hơn bình thường đôi chút, mỗi tội ánh mắt vẫn cứ u ám, nếu tầm mắt có thực thể thật thì chắc nó đã nuốt tươi Lan Trạch mất rồi.


Lan Trạch cúi gằm rũ mắt, mồ hôi lạnh ứa ra khắp trán, em nhỏ giọng mặc cả với Cơ Thường, "Hoàng thượng, nô tài đã hết tuổi học chữ rồi ạ, với cả nô tài ngu dốt bẩm sinh, những chữ này... không thể nào nhớ luôn được ạ."


Thấy Cơ Thường sắp lên cơn, lòng Lan Trạch căng thẳng theo, ngón tay em chạm vào lòng bàn tay chính mình, nếu bị bản bị thước đánh thì không những đau thôi mà em còn chẳng làm được việc gì nữa.


Dĩ nhiên Cơ Thường đâu cân nhắc nhiều thế, nếu em là Cơ Thường thì việc gì phải lo đến suy nghĩ của người làm cơ chứ.


Thiếu niên đối diện mở to mắt sợ sệt, ánh nhìn trong veo rung động, Cơ Thường cười lạnh một tiếng, trước đây chưa từng có đứa người dưới nào lắm trò khôn lỏi thế này, gã đang định nói thì bỗng huyệt thái dương nhức lên.


Lan Trạch tưởng Cơ Thường sắp sửa phạt em ngay bây giờ, rồi em trông thấy động tác xoa thái dương của Cơ Thường.

Hồi xưa ở nhà, có khách uống rượu xong tìm gặp mẹ, trước khi gặp khách mẹ sẽ chuẩn bị sẵn cho họ một cốc trà giải rượu.


Lan Trạch cũng biết pha trà giải rượu, dĩ nhiên giờ thì không kịp, huống hồ em còn hi vọng Cơ Thường đau chết luôn đi, thế thì em không phải sợ hãi nữa, chắc hẳn trên đời cũng bớt được một hoàng đế điên rồ xử phạt người dưới bừa bãi.


Nghĩ vậy, Lan Trạch rót một cốc trà cho Cơ Thường, để sang chỗ trước mặt Cơ Thường, nói: "Hoàng thượng có cần nô tài xoa bóp giúp ngài không ạ?"


Cơ Thường nâng mí mắt lên, thế là Lan Trạch đứng dậy bước ra sau Cơ Thường, xoa ấn vị trí huyệt thái dương cho Cơ Thường.


Em niềm nở thế xong cũng chả trốn thoát hai đòn phạt, Cơ Thường vẫn lấy thước đánh em.


Ngón tay Lan Trạch bị đè vào bàn không nhúc nhích được, em trơ mắt nhìn theo cái thước vụt xuống, đau đớn rát nhói ập đến, em đau đến nỗi mắt tối sầm lại.


"Có đau không?" Cơ Thường vừa đánh em lại vừa quan tâm em, thổi lòng bàn tay cho em.

Lan Trạch nổi hết cả da gà da vịt lên rồi, sắc mặt em trắng bệch, toàn bộ tòa điện chính cứ như một miệng giếng sâu khổng lồ tăm tối, kẻtrước mặt em thì là ác quỷ ăn thịt người.


Cơ Thường đánh tay trái của em, tối hôm ấy bàn tay Lan Trạch được quấn băng vải, lòng bàn tay sưng hết lên, khẽ chạm vào tí là đau nhức nhối.


Lan Trạch nằm trên giường mình, em nắm lấy tay trái mình suốt, mấy tiểu thái giám ở chung với em đều lại gần hỏi thăm, mọi người tụ tập một chỗ tán gẫu với nhau.


"Hôm nay hoàng thượng lại gọi cậu sang à? Lan Trạch, cậu đã đỡ lắm rồi, cậu không biết chứ trước kia cung nhân đi từ trong điện Kim Loan ra chẳng mấy ai còn hình người cả."


"Phải đấy, Lan Trạch, cậu chỉ bị đánh thôi, cũng không đến nỗi thương nặng, mấy hôm là đỡ đau ấy mà."


Một tiểu thái giám khác tràn đầy lo âu, "Cơ mà tính tình hoàng thượng thất thường bất ổn, Lan Trạch... nếu cậu không muốn ở trong cung, hay là tìm gặp đốc chủ đại nhân xin xỏ thử xem."


Nhắc đến Tạ Cảnh Đình, thanh danh của Tạ Cảnh Đình cũng không tốt đẹp gì lắm, Lan Trạch đưa tay kéo chăn che mình, tiếng nói trong chăn ồm ồm, "Mấy hôm trước tôi bảo với đốc chủ rồi, đốc chủ nói không có gì bất ngờ thì mới cho tôi về."

Chả phải ý là quẳng em lại mặc kệ luôn rồi còn gì.


"Đốc chủ đại nhân dễ chịu lắm, hồi trước tôi mắc lỗi hoàng thượng định phạt tôi, nhờ có đốc chủ đại nhân khuyên nhủ, bảo hoàng thượng không thể xử phạt người dưới tùy hứng được."


"Hoàng thượng mất mẫu thân từ bé, sau đó tính cách hoàn toàn biến đổi. Lúc ấy đốc chủ đại nhân còn chưa phải đốc chủ đại nhân đâu, hoàng thượng thì là thái tử... Xưa nay hoàng thượng chịu nghe đốc chủ đại nhân góp ý nhất đấy."


"Lan Trạch, đốc chủ thiện lương xưa giờ, chỉ có người trong cung biết thôi, đốc chủ đại nhân thường xuyên đi chùa Vạn Tướng, lần trước quận Thục gặp lũ, đốc chủ đại nhân cầu nguyện cho quận Thục, tiền cứu tế toàn đốc chủ đại nhân chi ra cả đấy."


Đám tiểu thái giám nhao nhao góp chuyện, bàn hết một lượt mọi tin đồn trong cung liên quan đến Tạ Cảnh Đình luôn, Lan Trạch ngồi trên giường nghe mãi xong cũng bị thuyết phục, vải xô trong lòng bàn tay em dúm lại, em âm thầm ghi nhớ giờ giấc Tạ Cảnh Đình vào cung.


Sau khi ban bố chính sách mới, trong cung lập ra ty Trần Gián, bình thường Tạ Cảnh Đình vào cung lên chầu xong sẽ ở ty Trần Gián, nhưng không phải ngày nào cũng đi.


Lan Trạch đổi việc với tiểu thái giám, sau khi đánh em xong Cơ Thường sẽ không hỏi đến em, trừ phi tự dưng nhớ ra.

Em đoán chừng Cơ Thường trăm công nghìn việc trong thời gian ngắn không nhớ ra em được đâu, em cũng không chường cái mặt ra với Cơ Thường làm gì.


Em nhận nhiệm vụ bưng trà cho Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình thích uống trà pha sương, còn buộc phải là hạt sương lấy từ hồ sen, vừa khéo trong cung cũng nhiều người mê trà pha sương, hàng ngày đều có người đến đầm sen hái sương.


Lòng bàn tay trái của Lan Trạch băng bó bằng vải xô rất dày, em đỡ khay tương đối mất công, vượt qua hàng lớp vặn hỏi của thị vệ bên ngoài ty Trần Gián xong, em sờ ấm trà theo phản xạ, may là vẫn còn ấm nóng.


Trong điện chính im ắng như tờ, nơi đây có thị vệ mặc áo cá chuồn canh gác, em bưng trà đi vào trông thấy Tạ Cảnh Đình đang thấp giọng thảo luận với thuộc hạ.


Thường ngày Lan Trạch rất ít khi để ý đến vẻ ngoài của người khác, có lẽ do em với Tạ Cảnh Đình trông hơi giống nhau, em cứ toàn không nhịn được ngó thêm mấy lần.


Đặt trà lên bàn sách rồi, đúng ra thì Lan Trạch phải lùi xuống thôi, em gắng mặt dày kì kèo trong chính điện không đi ra ngoài, chốc lại giúp sắp xếp sổ gấp lộn xộn, do Tạ Cảnh Đình không hề uống trà của em nên em đi ra đổi lại trà nóng thêm lần nữa.


Việc này khiến Tạ Cảnh Đình chú ý đến em, thuộc hạ đã lui xuống, tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở em, nói với em, "Đặt trà ở đây là được, không cần dọn dẹp đâu, vất vả quá."


Càng ngày Lan Trạch càng thấy Tạ Cảnh Đình cứ diễn thế nào ấy, giống bây giờ này, chắc chắn Tạ Cảnh Đình nhìn ra được em có việc, không thì sao lại chạy từ điện Kim Loan sang ty Trần Gián?

Biết mà lại vờ như không biết, nghĩa là có ý từ chối khéo rồi.


Em giả vờ không hiểu, nói với Tạ Cảnh Đình: "Đốc chủ, nô tài không mệt đâu ạ."


Tạ Cảnh Đình nhìn liếc tay trái em một cái: "Có cần thuốc trị thương không?"

"Thường Khanh."


Lần trước chủ động hỏi có phải em bị thương không, lần này đổi thẳng sang đưa thuốc trị thương luôn.


Lan Trạch mím chặt môi, em giấu tay trái mình ra sau, nói với Tạ Cảnh Đình: "Đốc chủ... nô tài sang đây không phải để xin thuốc trị thương ạ."


"Vậy à," Tạ Cảnh Đình hòa nhã nói: "Lan Trạch, giờ ta có ít việc cần làm, đợi ta làm xong rồi nói tiếp, được chứ?"


Đôi mắt Tạ Cảnh Đình lặng trong như nước, tựa ánh trăng thanh mát tan ra từng mảnh, khi nhìn người khác chăm chú thế này thường sẽ khiến đối phương không thốt lên nổi câu từ chối.


Tí thì Lan Trạch đồng ý mất rồi, em cấu lòng bàn tay mình một cái, hỏi vội: "Đốc chủ phải làm gì ạ."


Hình như Tạ Cảnh Đình không ngờ em sẽ hỏi thế, hơi khựng lại một lát, nói với em: "Có tấu chương trình lên, phải sang chỗ hoàng thượng một chuyến."


Nghe thấy hai chữ "hoàng thượng" là Lan Trạch nín ngay lập tức, còn lâu em mới thèm đi theo, thế là em nói cứng ngắc, "Vậy tôi chờ đốc chủ đại nhân ở đây ạ."


Tạ Cảnh Đình cân nhắc mãi rồi đồng ý, chỗ này có thị vệ canh gác, Lan Trạch không mó máy gì, em chờ mong nhìn theo Tạ Cảnh Đình rời đi.


Ánh sáng trong điện chính của ty Trần Gián khá mờ tối, giống với phủ đệ của Tạ Cảnh Đình.

Tạ Cảnh Đình bước ra khỏi chính điện, khóe mắt thoáng trông thấy thiếu niên đứng yên tại chỗ, tầm mắt dõi theo bóng dáng y suốt nãy giờ.


Lần này Lan Trạch phải đợi cả một buổi chiều, sáng em chưa ăn gì cả, chốc chốc em lại nhìn ra phía ngoài, chỉ lo Tạ Cảnh Đình chạy biến luôn.


Sắc trời bên ngoài tối dần, Lan Trạch nghe thấy tiếng trao đổi rất khẽ, chạm mắt đúng với Tạ Cảnh Đình bước vào cửa ở ngay trước mặt, tầm mắt Tạ Cảnh Đình thoáng dừng khựng ở em, rồi y cho thị vệ lùi ra.


"Lan Trạch?"

Lan Trạch vẫn đứng từ nãy đến giờ, trông thấy Tạ Cảnh Đình làm em lên tinh thần được chút xíu, đợi suốt cả buổi chiều, nhìn Tạ Cảnh Đình mắt sáng long lanh.

"Đốc chủ đại nhân."


Tạ Cảnh Đình nói với vẻ áy náy: "Để ngươi phải đợi lâu, ngươi chờ ở đây suốt, có đói không?"


Em không để ý vế trước của Tạ Cảnh Đình không phải câu hỏi, nghe thấy Tạ Cảnh Đình hỏi em có đói không là bị hấp dẫn luôn, bụng cũng ùng ục lên theo.


Lan Trạch lập tức đỏ mặt, che bụng mình lại.

Tạ Cảnh Đình không cười em, bảo thị vệ mang vào hai đĩa điểm tâm nóng hổi.


"Không cần vội đâu, từ từ thôi." Tạ Cảnh Đình đưa cho em cốc trà.

Lan Trạch chưa được ăn điểm tâm ngon đến thế này bao giờ, em khẽ gật đầu, len lén liếc nhìn Tạ Cảnh Đình, ấn tượng về Tạ Cảnh Đình đã cải thiện phần nào.


"Hôm nay hơi muộn rồi, sắp đến giờ cấm cửa, ngươi ăn xong thì về sớm đi." Tạ Cảnh Đình ôn tồn dặn dò em.

Lan Trạch vẫn còn việc chưa đề cập được, trong miệng em toàn hương vị ngọt ngào của điểm tâm, giờ đang ăn đồ ăn của Tạ Cảnh Đình, em ngại quá, không tiện khiến Tạ Cảnh Đình phải khó xử thêm nữa rồi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play