"Chủ tử." Bóng dáng Phượng Kinh hiện lên ngoài cửa sổ, Phượng Kinh nói với Hạ Ngọc Huyền: "Mục phủ có biến."
Lan Trạch còn đang túm lấy góc chăn, mặt em đỏ gay cả lên, người không một mảnh vải, nghe xong động tác của Hạ Ngọc Huyền thoáng khựng lại, rũ mắt xuống nhìn em, tầm mắt đen ngòm nặng nề đến đáng sợ.
"Chủ tử?" Phượng Kinh ở ngoài gọi thêm một tiếng.
Nghe vậy Hạ Ngọc Huyền đưa tay về, đắp quần áo lên cho Lan Trạch, lúc đứng dậy một lớp bóng mờ đổ xuống người Lan Trạch.
"Tiểu Trạch, em nghe thấy chưa, có người đang ngáng chân ta."
Ngón tay Hạ Ngọc Huyền cọ lên má em, chỉ nhìn lướt cơ thể em một cái, nói với em: "Ta không làm gì em cả, chỉ hơi tức giận thôi."
"Em là của ta." Hạ Ngọc Huyền không búi tóc, bờ môi đỏ tươi quá đáng, gương mặt cứ như gấm hoa nhuộm mực nồng, đẹp mĩ miều rực rỡ, gương mặt ấy phóng đại dần trước mắt Lan Trạch.
Lan Trạch trợn to mắt, da em bị chạm vào, Hạ Ngọc Huyền miết cằm em, khẽ khàng hôn trán em, sau đó bế cả người em lên.
"Đợt này ta ở trong cung, thương thế của ta vẫn chưa khỏi hết, bên chỗ thánh y Lục ta tự khắc nói rõ, để Tiểu Trạch ở lại đây đến khi ta lành hẳn mới thôi.
Hạ Ngọc Huyền bế em, Lan Trạch phải trơ mắt nhìn theo Hạ Ngọc Huyền khởi động ngăn ẩn, vách tường tự động mở ra, để lộ cửa ngầm ở phía sau.
Bên trong là cầu thang thật dài, Lan Trạch chỉ có thể ở yên trong lòng Hạ Ngọc Huyền, lòng em vừa căng thẳng vừa sợ sệt, không nhịn được nói: "Anh đưa tôi đi đâu đây?"
"Đốc chủ mà biết thì không bỏ qua cho anh đâu."
"Tôi không muốn vào trong... anh bỏ tôi ra." Lan Trạch tức giận, hận nỗi bây giờ khắp người em đều không có tí sức nào, nếu không nhất định em phải cắn đứt một bên tai Hạ Ngọc Huyền mới được.
Em chỉ hơi hơi giãy giụa được rất nhẹ, Hạ Ngọc Huyền rũ mắt nhìn em, ấn một cái vào vị trí gần xương cụt ở lưng em, Lan Trạch kêu lên một tiếng nho nhỏ vì đau đớn, cả người èo uột, đành phải ấm ức rụt mình lại.
"Đốc chủ mà biết được nhất định sẽ không tha cho anh." Lan Trạch đe dọa vô ích, em kéo căng một góc áo của Hạ Ngọc Huyền, bước chân đặt xuống cầu thang tăm tối, trái tim em cũng chìm vào bóng đêm theo.
Ở đây không có ai cả, chỉ mỗi Hạ Ngọc Huyền biết, Hạ Ngọc Huyền định giam giữ em ư?
Lan Trạch không muốn bị giam.
Em thấy uy hiếp vô dụng, bèn tỏ ra yếu thế, trốn trong lòng Hạ Ngọc Huyền níu áo Hạ Ngọc Huyền, giọng cũng dịu hẳn đi.
"Hạ Ngọc Huyền, tôi không muốn ở lại đây, tôi sợ..."
Lông mi Lan Trạch dày đậm cứ như cánh bướm mềm mại, con ngươi trong veo nhìn lên Hạ Ngọc Huyền không cả chớp mắt, như thể trong mắt chỉ có mình chàng, giống hệt một cặp ngọc lưu li sáng rõ.
"Đừng giam giữ tôi được không, cho tôi ở bên ngoài, tôi không chạy đi lung tung là được mà."
Thấy Lan Trạch sắp sửa rơi nước mắt, Hạ Ngọc Huyền dời tầm mắt đi, không để Lan Trạch đầu độc, giọng nói dịu nhẹ hẳn.
"Chốc nữa thôi ta sẽ về ngay, nếu để em ở ngoài, có lẽ đến lúc ta về Tiểu Trạch đã bị đưa đi mất rồi."
"Tiểu Trạch là của ta." Hạ Ngọc Huyền đưa đầu ngón tay lau đuôi mắt Lan Trạch, nước mắt vương trên lông mi Lan Trạch.
Đằng sau cánh cửa ngầm là cầu thang dài đằng đẵng nối với một căn phòng, nơi này không có ánh sáng, bên trong thắp đèn, xây dựng bố trí dựa theo phòng của Lan Trạch ngày xưa.
Lan Trạch nhận ra được, giường nghỉ quen thuộc, cửa sổ sát bên cửa, có cả bàn thấp và giỏ tre, là nơi... em với mẹ từng sống hồi còn ở Từ Châu.
Hẳn là Hạ Ngọc Huyền đã mưu tính từ lâu lắm.
Em bị đặt xuống giường nghỉ, cả người còn đang mất sức vì trúng thuốc mê, Hạ Ngọc Huyền vẫn không yên tâm, lấy gông cùm còng cổ chân Lan Trạch lại.
Xiềng xích nặng trịch rũ xuống, đây là loại chất liệu đặc chế, phía trong lót một lớp lông dê nén chặt, không cần lo Lan Trạch giãy giụa gây ra thương tích cho chính bản thân mình.
"Hạ Ngọc Huyền ——" Lan Trạch muốn ngồi dậy, nửa thân trên của em không nhấc lên nổi, khi cổ chân nhúc nhích dây xích sắt va chạm vào nhau vang lên tiếng ngột ngạt.
Hạ Ngọc Huyền nắm lấy mắt cá chân em, khóe môi in lên vị trí cổ chân, rồi đứng dậy thắp hết đèn lên do lo Lan Trạch sợ tối.
Lan Trạch bắt đầu nóng ruột, em chỉ có thể trơ mắt nhìn theo Hạ Ngọc Huyền đi mất, mắt trợn lên đỏ bừng, giận dữ nói: "Anh mà bỏ tôi ở đây, sau này tôi không bao giờ tha thứ cho anh."
Bước chân Hạ Ngọc Huyền chỉ khựng lại đúng một khoảnh khắc, cánh cửa khép kín, trong căn phòng chỉ còn một mình Lan Trạch.
Xung quanh im ắng như tờ, Lan Trạch dồn hết sức lực toàn thân cũng chỉ đập nhẹ vào gối được một cái, nhìn chằm chằm theo hướng Hạ Ngọc Huyền vừa đi, móc xích va đập tạo ra tiếng động rào rào.
Nửa đêm, Mục phủ.
Nhà họ Mục có công phò tá vua, còn là phía họ ngoại của Cơ Thường, tuy nhà mẹ trực hệ của Cơ Thường đã qua đời nhưng Mục gia lớn mạnh vững vàng, không cần dựa hơi Cơ Thường, đứng đầu trong sĩ tộc, nắm quyền thế đáng ngưỡng mộ ở kinh thành.
Thời gian trước Tạ Cảnh Đình xuống quận Thục, tra ra Đốc sát viện nhận hối lộ trong vụ án đê sông, chứng cứ ở đây chỉ rõ đến nhà họ Mục, Tạ Cảnh Đình trình toàn bộ bằng chứng lên, sau đó ty Trần Gián gặp hỏa hoạn, cuối cùng Mục phủ đang định giao ra mấy kẻ làm dê thế tội.
Ngay trong đêm nay Mục phủ bị phóng hỏa, có người bắt gia quyến ở Mục phủ đi, lợi dụng lúc đang hỗn loạn Mục công bị sát hại ngay tại phủ, máu vương khắp sàn.
Khi sự việc xảy ra Tạ Cảnh Đình đang ngồi cùng Cơ Thường, Tạ Cảnh Đình vào cung gặp Cơ Thường thăm hỏi thương thế Hạ Ngọc Huyền một phen, sau đó thị vệ vào báo cáo, hai ngời cùng đi đến Mục phủ.
Khi Hạ Ngọc Huyền chạy đến nghe kể lại đầu đuôi sự việc thì thị vệ đã hỏi ra được thủ phạm căn cứ vào lời khai của người dưới.
"Là đề đốc dưới quyền Mục công ngày xưa, mấy chục năm trước hắn ta phụ trách đê sông, hắn ta nhận bạc, vốn dĩ Mục công định mấy hôm nữa sẽ giao hắn ta cho chiếu ngục, hắn ta xin xỏ không được bèn phóng hỏa Mục phủ."
Tiếng khóc của phụ nữ dần trở nên lác đác yếu ớt theo ánh lửa bị dập tắt, thi thể Mục công vẫn còn trong điện, nay thị vệ đã vây kín quanh toàn bộ Mục phủ, do Cơ Thường và Tạ Cảnh Đình ghé sang đột ngột, Cơ Thường đã phát hiện ra chỗ khác thường.
Thị vệ đã chia ra đuổi theo, Mục công mất mạng, con cháu bị cướp mất, chỉ còn có mấy nữ quyến, họ bèn dùng đến tư binh để truy đuổi tìm người.
Trong kinh thành, tự ý gầy dựng tư binh là tội chết.
Tùy tùng nói năng khẩn thiết, đẩy hết toàn bộ tội lỗi của quá khứ lên đầu đề đốc phóng hỏa, đã lệnh cho người dẫn gia quyến thuộc hạ của đề đốc này sang đây.
Cơ Thường: "Vụ án còn điểm đáng ngờ, trẫm chưa hỏi đến việc sao trong phủ Mục công có tư binh, nhưng Mục phủ hơn ngàn người, tại sao thế lửa bùng lên đột ngột đến mức ấy, người làm canh gác đi đâu hết rồi?"
Nghe vậy sắc mặt tùy tùng còn tái hơn, lí nhí đáp: "Bẩm hoàng thượng, đề đốc này vốn là trưởng thị vệ, hắn mời các thị vệ uống rượu, hôm nay rất nhiều thị vệ đang say bất tỉnh nhân sự ạ."
"Hơn nữa hắn ta quen thuộc mọi thứ trong phủ... chúng thuộc hạ sơ suất nhất thời, khiến hắn được như ý."
Tùy tùng quỳ xuống đất, "Mục công đã tạ thế, kẻ này tội đáng muôn chết, xin hoàng thượng rửa oan cho Mục công, gia tộc họ Mục hết lòng trung thành với họ Cơ, mong hoàng thượng minh giám..."
"Tên nô tài nhà ngươi mồm mép phết nhỉ." Cơ Thường cười một tiếng, ánh mắt u ám, liếc thấy Hạ Ngọc Huyền đã chạy đến, Phượng Kinh đang thấp giọng nói gì với Hạ Ngọc Huyền.
"Vi Trần, việc này giao cho ngươi, bắt được người xong thẩm vấn một lượt rồi xử tội là được."
Cơ Thường đã quá bực mình vì cái chuyện này, họ Mục là nhà ngoại gã, ngoại thích tự ý nuôi binh, việc này mà lan đi chắc hẳn triều đình lại rối ren một phen.
Vừa rồi Tạ Cảnh Đình đứng cạnh yên lặng lắng nghe, lúc này nói với Cơ Thường: "Hoàng thượng, có lẽ việc này vẫn còn khuất tất, không bằng ta ở lại cùng luôn."
Đối diện với Tạ Cảnh Đình, Cơ Thường không muốn cự tuyệt Tạ Cảnh Đình cho lắm, huống chi hôm nay Tạ Cảnh Đình còn đánh cờ với gã, hỏi đến cả chuyện Lan Trạch.
Năm mười lăm tuổi Tạ Cảnh Đình vào cung làm bạn học bên cạnh gã, khi ấy danh tiếng Tạ Cảnh Đình đã lan khắp kinh đô, đến giờ gần mười năm trôi qua, Tạ Cảnh Đình vẫn luôn phò tá theo gã, chưa bao giờ chú ý quá mức đến ai.
Nhưng hôm nay Tạ Cảnh Đình lại chủ động lên tiếng, nói trùng hợp gặp phải một thiếu niên tương tự với mình, xem Lan Trạch như em trai, Cơ Thường từng nghe nói về cảnh ngộ của Tạ Cảnh Đình.
Do nhà ngoại có liên quan đến triều trước nên gia đình Tạ Cảnh Đình xuôi nam, dọc đường gặp thổ phỉ khiến mẫu thân chết nơi xứ người, em trai cũng gặp nạn theo, sau đó được thái phó đương triều thu nhận, nuôi ở chùa Vạn Tướng mãi.
Có lẽ trông thấy Lan Trạch, Tạ Cảnh Đình sẽ nhớ đến em trai mất sớm của mình, Tạ Cảnh Đình không còn thân thích, nếu vì thế mà Cơ Thường làm khó Lan Trạch, chắc Tạ Cảnh Đình sẽ nguội lạnh trong lòng.
"Nếu Như Tuyết muốn ở lại thì ở lại là được." Cơ Thường nói, "Có điều đêm càng khuya càng rét, nơi này tanh máu, không hợp ở lâu."
Tạ Cảnh Đình đáp lời, Cơ Thường dặn dò Hạ Ngọc Huyền một phen rồi rời đi.
Vụ án cùng lúc rơi vào tay hai người, từ đầu năm đến nay đã có ba vị sĩ tộc môn phiệt bỏ mạng, Hạ Ngọc Huyền đến đây để tìm sơ hở của Tạ Cảnh Đình.
Nhưng khi sự việc xảy ra Tạ Cảnh Đình lại đang ngồi cùng với chính Cơ Thường, chỉ có nước đi hỏi dò Cơ Thường, vấn đề để lại cho Hạ Ngọc Huyền quá khó xơi.
"Đã lâu lắm không gặp Hạ đại nhân, vết thương ở tay Hạ đại nhân khỏi hẳn rồi, khiến người ta bất ngờ thật đấy nhỉ." Tạ Cảnh Đình điềm nhiên nói, liếc tay phải của Hạ Ngọc Huyền một cái nhẹ như không, cổ tay chỉ có một vệt dài, trông không khác gì lúc trước, chắc hẳn đã dùng cách tà ma gì.
Ví dụ nghe đồn Cơ Thường nuôi một ít trùng cổ, tiên đế thì dùng cổ Nam xuân để khống chế vua cuối triều trước, sử dụng cổ Nam xuân quá bằng thành con chó cho Cơ Thường.
"Phiền đốc chủ quan tâm." Hạ Ngọc Huyền đáp qua loa một câu, không nói nhiều với Tạ Cảnh Đình, hiện nay hai người xem như đã trở mặt hoàn toàn với nhau, chàng không phải cái dạng lão luyện lúc nào cũng duy trì được vẻ bình tĩnh tuyệt đối như Tạ Cảnh Đình.
"Phượng Kinh, phía phủ binh sao rồi, đã đuổi kịp đề đốc Quảng chưa?" Hạ Ngọc Huyền hỏi.
"Đuổi kịp rồi ạ, nhưng đối phương không chịu trả người, e là hai công tử Mục phủ sẽ nguy hiểm."
Việc xử lí Mục phủ kéo sang ngày hôm sau, kinh thành giới nghiêm vì vụ án Mục phủ, Tạ Cảnh Đình không làm gì hết, bảo là ở lại nhưng chỉ bám theo Hạ Ngọc Huyền suốt.
Hạ Ngọc Huyền đi đâu thì Tạ Cảnh Đình theo đó, đến tận lúc Hạ Ngọc Huyền về cung Tạ Cảnh Đình cũng đi cùng theo, lúc này mới đòi người từ Hạ Ngọc Huyền.
Tạ Cảnh Đình không hề nhúng tay vào việc của Hạ Ngọc Huyền dù là thẩm vấn hay xử lí, án này đơn giản rõ ràng, chẳng qua là Mục công lôi thuộc hạ ra thế tội, gặm đúng miếng xương khó nhằn, đề đốc Quảng này bất mãn cách xử trí, thù hận trong lòng nên phóng hỏa.
Đợt trước ty Trần Gián bị phóng hỏa một lần, Hạ Ngọc Huyền cứ cảm giác Tạ Cảnh Đình không thể không can hệ đến việc này.
Tạ Cảnh Đình có thù ắt báo, ty Trần Gián cháy, hôm nay Mục phủ bị thiêu. Thời gian trước Mục công bất mãn vì lời tố cáo của Tạ Cảnh Đình, hôm nay đã đầu lìa khỏi cổ.
"Hạ đại nhân, hôm qua ta đã nói rõ với hoàng thượng, thương thế của Hạ đại nhân không còn đáng ngại, không cần Lan Trạch ở cạnh trông nom, ta đến đón Lan Trạch về."
Đôi con ngươi của Tạ Cảnh Đình không một gợn sóng, rèm xe ngựa được vén lên, lộ ra khuôn mặt đẹp rực rỡ tột cùng.
Hạ Ngọc Huyền thản nhiên nói: "Không rõ đốc chủ đang nói gì, Lan Trạch chưa từng ở chỗ ta, em ấy về từ hôm qua rồi, hay đốc chủ về phủ kiểm tra xem, có khi Lan Trạch đã về tới nơi rồi ấy."
Lời vừa dứt, con ngươi Tạ Cảnh Đình tối sầm đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT