Lan Trạch được Thường Khanh hộ tống rời phủ, em bảo không cần Thường Khanh đi theo, cuối cùng Tạ Cảnh Đình vẫn không yên tâm, chắc là lo em bị người ta lừa mất tiền.
Em bọc túi bạc suốt dọc đường, tò mò nhoài người ở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, vẫn chưa biết đối phương là người thế nào, càng gần đến nơi em càng tò mò hơn.
Đến cầu Đoạn Dung, nơi này mọi người qua lại cực kì tấp nập, Lan Trạch mê mẩn hoa mắt vì các tiểu thương ven đường, em không quên là mình đến đây tìm người.
Đối phương nói sẽ đeo túi thơm em tặng cho dễ nhận ra nhau. Lan Trạch nhìn ngó cả buổi mà chưa tìm thấy đâu.
"Thường Khanh, anh nhìn giúp tôi với, bạn ấy sẽ đeo túi thơm lên áo khoác ngoài, trên túi thơm có hình hoa lan màu xanh."
Người đeo túi thơm đa phần là nữ tử, nhưng trong số các nữ tử thì chẳng ai có phối sức hoa lan lại còn trông như đang đợi bạn cả.
Thường Khanh vừa tìm phụ em, vừa hỏi em: "Người tiểu công tử cần tìm là nam hay nữ... có đặc điểm ngoại hình nào không?"
Lan Trạch hơi ngượng, em biết rất ít về đối phương, chẳng rõ điều gì hết.
"Không biết nam hay nữ ạ, chắc là tuổi không lớn lắm, hoặc lớn hơn tôi một xíu thôi."
Bản thân Lan Trạch còn không nắm rõ, thì càng chẳng mong đợi được gì nhiều ở Thường Khanh.
Thường Khanh chỉ nhìn ngó qua loa, lúc nãy hắn nhận được tin Hạ đại nhân kia bị đốc chủ phái người gọi sang rồi, bây giờ đang đi đến phủ, đương nhiên là Lan Trạch không gặp được.
"Tiểu công tử, có khi không phải hẹn hôm nay, cuối tháng còn hai ngày nữa cơ mà đúng không, hay đợi mai rồi sang lại xem sao." Thường Khanh tìm kiếm quanh cầu cùng Lan Trạch gần nửa canh giờ, thấy trời sắp tối rồi mới lên tiếng.
Lan Trạch tương đối thất vọng, nhìn sang hai bên, em cứ ngó nghiêng trái phải suốt nãy giờ để tìm, nếu đối phương ở đây thì chắc cũng nhận ra em rồi.
"Giờ đành vậy thôi ạ." Lan Trạch nói, em còn đang cất tiền trong ngực áo, bây giờ bắt đầu đói bụng, trông mấy hàng điểm tâm hai bên phố lòng em hơi dao động.
"Thường Khanh, tôi mua ít điểm tâm mang về được không." Sự chú ý của Lan Trạch nhanh chóng chuyển sang điểm tâm, đôi con ngươi sáng lấp lánh.
Thường Khanh: "Tiền chủ tử đưa cho tiểu công tử, tiểu công tử thích tiêu sao cũng được."
Thế là Lan Trạch ôm túi bạc ghé vào sạp điểm tâm, lần trước đã mua bánh quả mơ, vị thiên chua, hôm nay em định mua ít điểm tâm ngọt.
"Thường Khanh, đốc chủ có thích thứ gì không ạ, chỗ tiền của tôi có đủ để mua đồ cho đốc chủ không?" Lan Trạch hỏi.
Điểm tâm em mua cho bản thân đều là loại rất rẻ, mấy loại liền mỗi loại một ít, điểm tâm được gói lại bằng giấy dầu, chủ quầy trả lại cho em rất nhiều tiền.
Kĩ năng tính toán của Lan Trạch siêu kém, mua xong em phải nhờ Thường Khanh tính giúp em xem lượng bạc đã đúng chưa.
Em mua trâm cài tóc cho Như Ý Như Lễ, Tạ Cảnh Đình không khắt khe gì với hầu gái trong phủ, thường ngày Như Ý Như Lễ mê mấy thứ trang sức này, mỗi tội em không biết hai người thích kiểu dáng thế nào.
Thế là em chọn thêm hai chiếc, trang sức đắt hơn điểm tâm nhiều, túi tiền của em đã vơi mất một phần.
Tạ Cảnh Đình chịu cho em vay tiền, nếu là ngày xưa chắc em đã khâu túi thơm tặng cho Tạ Cảnh Đình rồi, ban đầu em cũng từng khâu một cái, lúc ấy Tạ Cảnh Đình cảnh cáo em, cuối cùng em không tặng.
Thường Khanh trả lời: "Tiểu công tử bớt khiến đốc chủ phải lo là đốc chủ vui lắm rồi ạ."
Đây là tiếng phổ thông, tiếc rằng Lan Trạch nghe xong không hiểu, không biết là Tạ Cảnh Đình không muốn em đi gặp người khác lắm.
Lan Trạch bê điểm tâm cùng trâm cài tóc, thực sự em không nghĩ ra nên tặng gì cho Tạ Cảnh Đình, thế là em nói: "Vậy để tôi về hỏi thử đốc chủ là được."
"Tôi sẽ chuốc họa ít thôi, không rước phiền toái về cho đốc chủ đâu ạ."
Thường Khanh không nói gì, thị vệ đứng ven đường đưa tay ra hiệu, báo tin là quay lại được rồi.
"Tiểu công tử, giờ cũng không còn sớm, mình đi về thôi." Thường Khanh nói.
Lan Trạch đáp một tiếng, em vui vẻ bưng đồ lên xe ngựa, lúc quay về nhanh hơn nhiều, khi xuống xe em để ý thấy có xe ngựa rời khỏi phủ đốc chủ.
Em nhìn theo hướng xe ngựa đi xa, hỏi: "Hôm nay có khách đến phủ ạ?"
Thường Khanh ừm một tiếng, Lan Trạch nhìn mấy cái rồi thôi, em bê đồ đi vào tìm Như Ý Như Lễ trước.
Đương nhiên Như Ý Như Lễ không ngờ là em sẽ có quà mang về, cả hai đều rất vui, xúm xít quanh Lan Trạch líu lo thử cài trâm.
"Sao Lan Trạch biết tôi thích cánh bướm, có ngó trộm hộp trang sức của các chị không đó."
Như Ý cầm trâm lên ướm, góc nghiêng của Lan Trạch phản chiếu trong gương đồng, Lan Trạch đang chia điểm tâm cho Như Lễ, lông mi hơi rũ xuống, dáng vẻ hoàn toàn hiền lành vô hại.
Nghe vậy Lan Trạch chậm chạp trả lời: "Chưa ngó trộm bao giờ ạ, lần trước chính chị nói mà."
Như Ý và Như Lễ đều rất lắm lời, em cũng không ít lời lắm, thường thường nói xong là quên, nhưng Lan Trạch vẫn nhớ.
Như Lễ: "Thường ngày đầu óc Lan Trạch hơi ngốc, nhưng giờ lại lanh ghê."
"Hôm nay cậu không ở trong phủ lại bỏ lỡ mất đấy, không là bọn tôi đã kéo cậu đi xem thám hoa. Hôm nay Hạ đại nhân ghé phủ, vừa mới đi luôn, cậu có thấy ngài ấy không?"
Lan Trạch lắc đầu, em đang bưng điểm tâm, đếm số miếng điểm tâm đã cắt ra, đếm thiếu xong lại đếm lại từ đầu.
"Cậu không trông thấy thì đáng tiếc quá đi mất, thực sự là dung mạo hơn cả pha lê, đại mỹ nhân... Còn đẹp hơn cả hoa khôi lầu Phượng Xuân tôi từng được gặp nữa."
Lan Trạch nói: "Đốc chủ cũng đẹp mà ạ."
"Đốc chủ ấy thì là ánh trăng trên trời, ngắm thôi chứ không với tới, bọn tôi ở phủ bao nhiêu năm nay chưa thấy đốc chủ quan tâm ai luôn á, lòng đốc chủ không ở người phàm đâu, chắc chỉ quan tâm đến chúng sinh thiên hạ thôi."
"Huống hồ có thích đốc chủ thì cũng không nên cơm nên cháo gì được, đốc chủ không có cái ấy... dĩ nhiên sẽ không thành thân với nữ tử." Như Lễ liếc mắt đầy mờ ám với Lan Trạch.
Lan Trạch lơ ngơ một lát mới hiểu ra ý của Như Lễ, không có cái ấy là cái nào cơ, mặt em lập tức đỏ bừng, không có Như Lễ nhắc thì em cũng sắp quên luôn.
Tạ Cảnh Đình là thái giám.
"Ô, tôi lại quên mất đấy, dạo này đốc chủ quan tâm đến Lan Trạch lắm nè, Lan Trạch đáng yêu đáng thương thế này, tôi mà là đốc chủ thì cũng phải nhận Lan Trạch làm con trai nuôi."
Như Ý nói, tiện thể véo má Lan Trạch một cái, mặt Lan Trạch có thêm hai vệt hồng.
Lan Trạch sờ lên mặt mình, Tạ Cảnh Đình quan tâm đến em á? Đón em về nhà, em mắc lỗi cũng không trách phạt em, vốn dĩ em còn lo là Tạ Cảnh Đình sẽ đuổi em đi... kể ra đúng là quan tâm em thật đấy.
Lần đầu gặp Tạ Cảnh Đình, khi ấy Tạ Cảnh Đình rất lạnh nhạt, không có nhu cầu để ý đến em lắm, bây giờ thì dễ gần hơn nhiều rồi.
Em rời khỏi chỗ Như Ý Như Lễ, cầm điểm tâm quay về sân viện của mình.
Phấn son vương trên người, toàn từ chỗ Như Ý Như Lễ mà ra cả, Lan Trạch ngó nghiêng mặt mình, giờ em mười bảy rồi vẫn còn bị con gái véo má chơi, nói ra nghe mất mặt thật sự.
Ở điện chính Tạ Cảnh Đình đang nghe Thường Khanh báo cáo lại tình hình Lan Trạch, nghe nói Lan Trạch còn mua quà cho hầu gài thường ngày chơi cùng, Thường Khanh cũng có phần là hai miếng điểm tâm.
Buổi tối Lan Trạch không sang chính điện, về phòng mình luôn.
Ngày nghỉ Lan Trạch ngủ rõ lắm, thường em ngủ đến tận gần trưa hôm sau cũng được, rõ ràng hôm trước đi ngủ sớm ghê rồi mà, Lan Trạch hơi xấu hổ, may là Tạ Cảnh Đình chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.
Hình như đã căn chuẩn thời gian, em vừa dậy rửa mặt xong xuôi thì Thường Khanh ghé sang, nói với em là buổi chiều Tạ Cảnh Đình cần đi sang khu cầu Đoạn Dung một chuyến, tối sẽ đưa em đi.
Lan Trạch gật đầu, hi vọng hôm nay sẽ gặp được.
Nghĩ vậy em lại rục rịch mong chờ trong lòng, em thay quần áo, cứ vậy ngoan ngoãn chờ Tạ Cảnh Đình sang gọi em.
Lúc lên đường vẫn còn khá sớm, Lan Trạch lên xe ngựa, hôm nay Tạ Cảnh Đình mặc thường phục, màu hơi giống bộ em đang mặc nhưng nhạt hơn chút xíu.
Lan Trạch ngồi cạnh Tạ Cảnh Đình, em tò mò hỏi: "Đốc chủ sang khu đó làm việc ạ?"
Tạ Cảnh Đình: "Phủ Giang Vinh bày tiệc, ta phải ghé thăm một chuyến."
Thế là Lan Trạch hỏi: "Nô tài cũng phải đi cùng ạ?"
"Lan Trạch có thể dự tiệc một lúc, ăn ít thứ lót dạ, chỗ này ngay gần cầu Đoạn Dung."
Tạ Cảnh Đình nói: "Nguyễn Vân Hạc cũng có mặt."
Hiện giờ nhắc đến Nguyễn Vân Hạc Lan Trạch tương đối bài xích, em nghi ngờ có lẽ vụ cáo trạng là do Nguyễn Vân Hạc làm nhưng không có chứng cứ. Hơn nữa kể cả có chứng cứ thì đã sao, em cũng có trả đũa được đâu, lại gần Nguyễn Vân Hạc chỉ tổ bị bắt nạt thôi.
"Nô tài biết rồi ạ." Lan Trạch nói, "Hiện giờ nô tài đã không nói chuyện với Nguyễn thế tử rồi ạ, chốc nữa nô tài cũng sẽ làm lơ ngài ta."
Tạ Cảnh Đình nhìn em một cái, hỏi: "Tại sao, Lan Trạch ghét cậu ta à?"
Nếu ghét thì lần trước cần gì phải xin xỏ người ta.
Lan Trạch ngó Tạ Cảnh Đình, phát hiện Tạ Cảnh Đình vẫn rất bình thản, như thể chỉ thuận miệng hỏi thăm, em nói khá miễn cưỡng: "Nguyễn thế tử vui giận thất thường, nô tài không thèm dính dáng đến ngài ta."
"Nếu không có Nguyễn thế tử thì chắc nô tài ở Quốc tử giám đã dễ thở hơn nhiều ạ." Lan Trạch nói, em ngó ra ngoài cửa sổ, thoáng cái đã bị cảnh sắc ngoài kia hấp dẫn.
Tạ Cảnh Đình nói với em: "Sau này nếu cậu ta kiếm chuyện với ngươi, Lan Trạch có thể viết thư."
Lan Trạch gật đầu tỏ ý em đã biết, trên thực tế em toàn viết thư cho người khác, em không kể chuyện ở Quốc tử giám với Tạ Cảnh Đình mấy.
Tạ Cảnh Đình đã khoan dung với em lắm rồi, em không thể cứ khiến Tạ Cảnh Đình khó xử mãi được, bây giờ Lan Trạch nghĩ vậy, em cho là mình đang suy nghĩ vì Tạ Cảnh Đình.
Dù xét từ mặt nào đi nữa thì suy nghĩ của em cũng không sai, em kể cho Tạ Cảnh Đình xong rồi sao, Tạ Cảnh Đình đâu thể làm gì Nguyễn Vân Hạc vì em chứ hả.
Cảnh cáo một phen, Nguyễn Vân Hạc sẽ chỉ ghi thù với em, sau đấy bắt nạt em gấp bội.
Lan Trạch thà làm con rùa rụt cổ.
Phủ Giang Vinh xây bên bờ sông, sau khi tiến vào Lan Trạch theo sát Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đến khá muộn, mọi người đã gần đông đủ, em trông thấy Nguyễn Vân Hạc với Tề Tinh Vũ ở không xa đối diện.
Sau khi hai người bước vào, mọi tầm mắt tập trung hết lại. Xưa nay Tạ Cảnh Đình luôn nổi bật nhất, Lan Trạch nấp bớt vào sau lưng Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình liếc nhìn em một cái, không uốn nắn mấy cử chỉ nho nhỏ của em.
"Hôm nay đốc chủ đến hơi sớm, hiếm khi mời được cả đốc chủ lẫn Hạ đại nhân ghé dự."
"Hôm nay mình không bàn công vụ trên triều nữa, chỉ ăn tiệc thỏa thích thôi."
Lan Trạch đã theo Tạ Cảnh Đình đến yến tiệc mấy lần, em cảm giác được có vẻ trông bề ngoài Tạ Cảnh Đình rất dễ bắt chuyện, cơ bản quan viên nào mời thì cũng sẽ ghé dự cả.
Đặc biệt là các môn phiệt sĩ tộc trong triều, Tạ Cảnh Đình không hề gần gũi quá mức với bên nào hết.
Tạ Cảnh Đình hỏi: "Hạ sư đệ còn đang trên đường à?"
Lan Trạch mặc kệ cuộc đối thoại của Tạ Cảnh Đình với người khác, em chú ý Nguyễn Vân Hạc cách đó không xa đang nhìn em, em vờ như không trông thấy, lẳng lặng mò miếng điểm tâm cho vào mồm.
Bên này chắc không ai để ý đến em.
Khóe mắt Tạ Cảnh Đình lướt thấy Lan Trạch đang lén ăn điểm tâm, chắc sợ bị người khác trách móc, động tác có vẻ cẩn trọng.
Lan Trạch nuốt điểm tâm xuống bụng, em ăn hơi vội, một cốc trà được đẩy ra trước mặt em, em tròn mắt nhìn sang Tạ Cảnh Đình rồi uống hết chỗ trà.
Uống xong em mới nhận ra trước mặt em vẫn còn cái cốc nữa, cốc em vừa uống là cốc của Tạ Cảnh Đình.
Nếu em nhớ không nhầm thì Tạ Cảnh Đình cũng uống cốc này rồi.
Lan Trạch bụm miệng, mặt ửng đỏ, em đặt cốc xuống.
"Hạ đại nhân có việc trên đường nên chậm trễ một lúc."
Đối phương vừa dứt lời thì cửa điện mở ra, theo đó làn hơi thoáng ẩm ướt từ ven sông lùa vào, Lan Trạch lờ mờ ngửi thấy mùi hoa lan.
"Đến rồi kia kìa."
Giọng nói hòa nhã lịch sự vang bên tai Lan Trạch, Lan Trạch cứ cảm giác quen thuộc sao đó, như thể vừa nổi lên từ sâu trong kí ức, nhất thời em chưa phản ứng lại kịp.
"Để chư vị chờ lâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT