Xuyên Nhanh Giải Cứu Nam Phụ

Gặp gỡ


7 tháng


Hạ Viễn bước ra khỏi khách sạn, hít thở bầu không khí trong lành của buổi sáng. Cậu nhìn vào bản đồ trên tay, cố gắng xác định vị trí của mình. Theo S10, Lục Hàn hiện đang sống ẩn dật trong một ngôi làng nhỏ cách thành phố A không xa.

Hạ Viễn bắt đầu hành trình của mình. Cậu đi bộ dọc theo con đường mòn, xuyên qua những cánh đồng lúa xanh mướt và những khu rừng rậm rạp. Cảnh đẹp của thiên nhiên khiến Hạ Viễn cảm thấy thư thái và bình yên.

Sau một ngày đi bộ, Hạ Viễn cuối cùng cũng đến được ngôi làng nhỏ. Cậu hỏi thăm người dân địa phương và được biết Lục Hàn đang sống trong một căn nhà gỗ đơn sơ ở rìa làng.

Hạ Viễn đến trước căn nhà gỗ và gõ cửa.

Cánh cửa khẽ mở, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trước mắt Hạ Viễn. Người đàn ông ấy có mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú và đôi mắt đen sâu thẳm. Tuy có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng trên khuôn mặt anh ta lại toát lên vẻ u buồn và lạnh lùng.

"Có chuyện gì vậy?" người đàn ông hỏi, giọng nói trầm ngâm và xa cách.

"Xin chào," Hạ Viễn nói, "tên tôi là Hạ Viễn. Tôi đến đây để tìm Lục Hàn."

Người đàn ông cau mày: "Lục Hàn là ai?"

Hạ Viễn ngạc nhiên: "Anh không phải là Lục Hàn sao?"

"Tất nhiên là không," người đàn ông nói. "Lục Hàn đã chết từ lâu rồi."

Hạ Viễn sững sờ. Cậu không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Lục Hàn đã chết? Vậy nhiệm vụ của cậu là gì?

"Xin lỗi," Hạ Viễn nói, "có lẽ tôi đã nhầm lẫn."

Cậu quay người định đi, nhưng đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu cậu: "Ký chủ, đừng bỏ cuộc. Lục Hàn không chết. Anh ấy đang ở đây, trong ngôi làng này."

Hạ Viễn quay lại nhìn người đàn ông trước mặt. Cậu cảm nhận được một luồng khí bí ẩn phát ra từ người anh ta.

"Anh là ai?" Hạ Viễn hỏi.

"Ta là người bảo vệ Lục Hàn," người đàn ông nói. "Ta đã chờ đợi người như anh đến."

Hạ Viễn tò mò: "Người như tôi? Ý anh là sao?"

"Ta sẽ giải thích sau," người bảo vệ nói. "Nhưng trước tiên, anh cần gặp Lục Hàn."

Nói rồi, người bảo vệ dẫn Hạ Viễn vào trong nhà. Căn nhà đơn sơ và mộc mạc, nhưng lại toát lên một vẻ ấm áp và bình yên.

Hạ Viễn đi theo người bảo vệ đến một căn phòng nhỏ ở phía sau nhà. Cánh cửa khép hờ, và Hạ Viễn có thể nghe thấy tiếng ho khan bên trong.

Người bảo vệ nhẹ nhàng mở cửa, và Hạ Viễn nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường. Người đàn ông ấy rất gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt và hốc mắt trũng sâu.

"Lục Hàn," người bảo vệ nói, "anh ấy đây."

Hạ Viễn bước đến bên giường và nhìn Lục Hàn. Cậu cảm thấy một nỗi xót xa trong lòng. Lục Hàn, nam phụ mà cậu cần cứu, giờ đây lại đang trong tình trạng vô cùng đáng thương.

"Lục Hàn," Hạ Viễn nói, "tôi là Hạ Viễn. Tôi đến đây để giúp anh."

Lục Hàn mở mắt nhìn Hạ Viễn. Ánh mắt anh ta đầy vẻ nghi ngờ và xa cách.

"Giúp tôi?" Lục Hàn hỏi, giọng nói yếu ớt. "Anh có thể giúp gì cho tôi?"

"Tôi có thể giúp anh lấy lại danh dự," Hạ Viễn nói. "Và tôi có thể giúp anh tìm thấy hạnh phúc."

Lục Hàn khẽ mỉm cười: "Nghe thật nực cười. Một người xa lạ như anh có thể làm gì cho tôi?"

"Tôi không phải là người xa lạ," Hạ Viễn nói. "Sau này, có lẽ chúng ta sẽ là bạn. Anh có dám thử tin tưởng tôi một lần không"

Nói rồi, Hạ Viễn đưa tay ra nắm lấy tay Lục Hàn. Lục Hàn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Hạ Viễn, và một tia hy vọng le lói trong lòng anh. Anh đã mất hết tất cả, việc gì mà không dám thử.

"Được" Lục Hàn nói, "Hy vọng cậu nói được và làm được."

Hạ Viễn mỉm cười: “Yên tâm, sẽ không để anh thất vọng đâu. Hợp tác vui vẻ”

“Hợp tác vui vẻ”, Lục Hàn đáp lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play