Diêu Thiên Thiên vừa mệt vừa đói, đặt lưng nằm xuống ghế liền ngủ thiếp đi. Tề Lỗi lái xe rất ổn định, dù đi trên đường núi gồ ghề cũng không để Diêu Thiên Thiên cảm nhận được một chút rung lắc nào. Chờ tới khi Diêu Thiên Thiên đã ngủ một giấc thoải mái, mở mắt ra thì phát hiện mình đang được Tề Lỗi ôm vào trong lòng, rảo bước về phía một tòa biệt thự.
Diêu Thiên Thiên mơ mơ màng màng nói: “Để em tự đi được rồi.”
Cánh tay Tề Lỗi vững chắc như sắt thép, ôm người chặt cứng không chịu buông: “Anh muốn ôm em.”
Biết rõ tính cách của anh nên Diêu Thiên Thiên cũng không vùng vẫy nữa, yên ổn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Về phần sau khi vào cửa, Vương Nhị Nha sẽ nhìn hai người họ như thế nào… Bỏ đi, Tề Lỗi cũng đã thủ dâm nhiều năm như vậy, mẹ Nhị Nha không đau lòng nhưng cô đau lòng. Dù sao cô cũng đã đủ tuổi kết hôn rồi, nhanh chóng ổn định đi thôi. Nếu hiện tại không được thì dùng chiêu cưới chạy bầu, nhìn thấy cháu trai hay cháu gái hồng hồng, trắng trẻo, đáng yêu gì đó, chắc Vương Nhị Nha sẽ không phản đối nữa đâu.
Hiện tại Diêu Thiên Thiên chính là một ví dụ điển hình cho câu ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, nhu cầu cấp thiết không được thỏa mãn. Kiếp trước kiếp này cộng lại cũng gần bốn mươi tuổi rồi, lại thêm Tề Lỗi vừa đẹp trai vừa hết lòng hết dạ vì mình, luôn bên cạnh săn sóc cho mình như vậy, thật sự khiến cho Diêu Thiên Thiên chịu không nổi!
Sau khi vào nhà, Diêu Thiên Thiên đã tỉnh táo hơn một chút. Cô dụi dụi mắt tìm kiếm xung quanh nhưng không nhìn thấy Vương Nhị Nha và Mộ Dung Cần như trong dự kiến. Cô lại dụi mắt thêm lần nữa, phát hiện căn biệt thự này khác biệt hoàn toàn với căn biệt thự lúc cô về thăm nhà nửa năm trước.
“Dọn nhà rồi sao?” Cô hỏi dò.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT