Sau khi dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt của Diêu Thiên Thiên trong chốc lát, thấy cô không trả lời, Tề Lỗi lại hỏi: “Là bởi vì cảm thấy anh không giống những người khác nên mới cố ý nói cho anh sao?”
Diêu Thiên Thiên cảm thấy vẻ mặt của anh đã dịu dàn hơng, bèn khôi phục chút thần trí, lắp bắp nói: “Không phải… em, em, em muốn … để Tề Miểu… ra nước ngoài với em. Anh, anh… Có thể giúp em … bàn bạc một chút… với gia đình không?”
Vừa mới dứt lời, ngón tay đang vuốt ve cằm cô bỗng nhiên dừng lại.
Trong lúc nhất thời, Diêu Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy thời gian và không gian đều đã đông cứng lại, trong tầm mắt của cô chỉ có khuôn mặt Tề Lỗi đang càng ngày càng tới gần.
Thời gian giống như được kéo dài gần một trăm năm vậy. Khuôn mặt của Tề Lỗi cuối cùng cũng kề sát Diêu Thiên Thiên. Trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, bộ não của Diêu Thiên Thiên “Ong” một tiếng, lập tức trở nên trống rỗng, không còn tự hỏi được điều gì, chỉ còn cảm nhận được đôi môi ấm áp của Tề Lỗi.
Đó không phải là một nụ hôn lâm li triền miên. Tề Lỗi chỉ nhẹ nhàng cọ xát đôi môi của Diêu Thiên Thiên, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng không chút son phấn của cô, giống như đang nhấm nháp hương vị của nó vậy.
Chẳng qua anh vẫn chưa có ý đồ “tiến quân” vào trong khoang miệng, chỉ nhẹ nhàng môi chạm vào môi mà thôi. Bởi vì Diêu Thiên Thiên đã hóa đá, thế nên Tề Lỗi cũng không phải là không có cơ hội hôn sâu. Nhưng anh lại không làm như vậy, chỉ thân mật dùng môi cọ môi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT