Nếu như Diêu Doanh Tâm không bị bắt cóc. Có lẽ cô ta sẽ không biết anh em nhà Mộ Dung, không gặp được Nam Cung Tiêu Phong và sẽ không cứu được Thượng Quan Lẫm. Từ nay về sau, bốn nam chính lớn sẽ chỉ là những người qua đường. Còn Diêu Đại Vĩ cũng sẽ không vì chuyện mất đi con gái mà “thoát thai hoán cốt”, trở thành một kẻ độc đoán, thâm sâu, nhiều tiền nhất Trung Quốc. Vương Nhị Nha cũng sẽ không vì chuyện này mà u buồn đến chết. Và Diêu Thiên Thiên sẽ không vì chuyện bị kỳ thị từ nhỏ mà phát triển thành tính cách âm u quái gở, lại càng không xuất hiện chuyện cô ta ngẫu nhiên phát hiện ra vị hôn phu Mộ Dung Nghiêm của mình yêu phải đứa em gái đã cướp đi mọi thứ của bản thân.
Tóm lại, bây giờ Diêu Thiên Thiên phải lập kế hoạch để ngăn cản mọi chuyện sẽ xảy ra trong tương lai... Cô phải dốc toàn lực ngăn cản chuyện nữ chính bị bắt cóc. Thà rằng cô thay nữ chính bị bán đi, cũng không thể để cho Diêu Doanh Tâm phát triển cái cốt truyện não tàn này được.
Vậy là trước một ngày cả nhà xuất phát đi du lịch, Diêu Thiên Thiên thử dùng giọng điệu “trẻ nhỏ nũng nịu” bàn chuyện này với Diêu Đại Vĩ. Cô lấy lý do vì xe bus công cộng có rất nhiều người, vô cùng nguy hiểm, nói không chừng sẽ có vài người đàn ông mơ ước em gái xinh đẹp, đáng yêu, thuần khiết, vô tư, lương thiện, chân thành của bọn họ. Vì bảo đảm sự an toàn cho em gái, gia đình chúng ta vẫn nên đi xe riêng thôi.
Xét thấy Diêu Thiên Thiên nói một đống từ ngữ tốt miêu tả em gái của mình như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Diêu Đại Vĩ mỉm cười khen ngợi đứa con gái lớn của mình, sau đó ông cũng bắt đầu ngồi suy xét lại vấn đề này.
Tất nhiên, vấn đề này không thể nói ra trước mặt nữ chính từ nhỏ đã cố chấp (ngu ngốc), kiên cường (ảo tưởng) của chúng ta được. Thế nên Diêu Thiên Thiên gắng gượng đợi “vú em toàn năng” dỗ dành Diêu Doanh Tâm đi ngủ xong, mới dám vụng trộm kéo “bố già” ra nói chuyện. Giờ đã là mười giờ đêm, cô hiện tại chỉ là một đứa bé bốn tuổi, mà cơ thể của trẻ con thì lại vô cùng yếu ớt, rất dễ cảm thấy mệt mỏi, thực sự là rất khó để chịu đựng cái cảm giác mệt nhọc này. Nhưng dù cô có hành động kín đáo thế nào, vẫn bị nữ chính “vô địch” nghe trộm được. Chỉ thấy cửa phòng ngủ của Diêu Đại Vĩ và Diêu Doanh Tâm mở ra một cái khe nhỏ (đương nhiên là bọn họ ở cùng một phòng), cái đầu nhỏ đáng yêu của Diêu Doanh Tâm thò vào, nghẹn ngào nói với Diêu Đại Vĩ: "Ba ba, chúng ta không thể đi xe bus sao?"
"Chuyện này..." Nhà giàu mới nổi Diêu Đại Vĩ đứng trước cuộc giao tranh giữa “sự an toàn của con gái cưng” và “nước mắt của con gái cưng”.
"Ba ba... Trên TV những bạn nhỏ khác cũng đi xe bus tới công viên, vì sao con không được đi? Khó khăn lắm ba ba mới cho con ra ngoài... Con sẽ không hỏi lý do vì sao ba ba không cho con đi công viên. Nhưng vì sao ngay cả xe bus công cộng cũng không cho con đi?" Nước mắt của bé Doanh Tâm bùm bùm rơi xuống như mưa.
Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là cô ta đòi đi Maldives để du lịch.
Diêu Đại Vĩ bị nước mắt của con gái cưng đánh cho tơi bời, ông lập tức sửa miệng hứa sẽ cho cả nhà cùng ngồi xe bus công cộng, lúc này mới khuyên được Diêu Doanh Tâm đi ngủ.
Diêu Thiên Thiên còn muốn nói gì, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Diêu Đại Vĩ ngắt lời: "Ba biết ngày mai phải làm gì, con ra ngoài đi, đừng quấy rầy ba và Doanh Tâm."
Đừng quấy rầy cái gì? Đừng quấy rầy nòng nọc trưởng thành của ông bắn nòng nọc vị thành niên sao?
Đúng là cái đồ cầm thú!
Diêu Thiên Thiên nổi giận đùng đùng quay về phòng ngủ. Thôi bỏ đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cùng lắm thì ngày mai cô coi chừng Diêu Doanh Tâm thật chặt, không để cho bọn buôn người mắt mù túm được cô ta.
Chẳng qua, với cái trình độ máu chó của cốt truyện này, mọi việc thật sự sẽ diễn ra thuận lợi sao?
Diêu Thiên Thiên còn tưởng rằng với mị lực “Mary Sue” của nữ chính, Diêu Đại Vĩ nhất định sẽ bị khuất phục trước ánh mắt mong chờ của con gái cưng, cuối cùng cả gia đình bọn họ vẫn sẽ đi xe bus công cộng để tới sân bay.
Nếu thật sự là như vậy thì cô bắt buộc phải đề cao cảnh giác, trông chừng Diêu Doanh Tâm thật chặt, đề phòng Diêu Doanh Tâm bị bắt cóc đi mất. Cô thà để mình bị bắt cóc, cũng tuyệt đối không thể để cho cốt truyện gạt người này tiếp tục được triển khai!
Nhưng cho đến sáng hôm sau, Diêu Thiên Thiên mới nhận ra bản thân đã đánh giá thấp Diêu Đại Vĩ rồi.
Lúc đầu, cô nghĩ rằng Diêu Đại Vĩ có 50% “nữ nhi khống” + 40% “bàn tay vàng” của Diêu Doanh Tâm + 10% cặn bã sẵn có. Nhưng cô lại không thể nào ngờ được, trong 10% cặn bã kia vẫn còn tồn tại một thứ được gọi là “chỉ số thông minh”. ( Tại sao lại không tính vào 40% của “bàn tay vàng”? Cô quá coi thường chỉ số thông minh của “bố già” rồi đó! )
Sáng sớm hôm sau, Diêu Đại Vĩ bế bé Doanh Tâm đang cười khanh khách ngồi trên một chiếc, xe, bus, công, cộng, mới, toanh, đỗ, trước, cửa, nhà, ông, ta!
Diêu Thiên Thiên vội vã chạy đến gần chiếc xe, giơ tay ra quệt thử lên chiếc xe mới tinh này, trên đầu ngón tay thế nhưng dính đầy sơn.
Khóe miệng của cô không khỏi giật giật, chắc là cho người gấp rút làm suốt đêm đúng không? Nhìn qua là biết mới làm chưa được bao lâu, nước sơn còn chưa kịp khô kia kìa.
Hiện giờ Diêu Đại Vĩ vẫn chỉ là một nhà giàu mới nổi bình thường, vẫn chưa có mối quan hệ chặt chẽ với giới chính trị, đương nhiên ông ta sẽ không thể nào tìm ra một chiếc xe bus công cộng để làm hài lòng con gái cưng của mình rồi. Tuy nhiên, phải biết rằng “hàng copy” chính là đặc sản của Trung Quốc, hàng thật có thể không có, nhưng hàng giả thì xếp đầy đường.
Vương Nhị Nha thấy Diêu Thiên Thiên đang nhìn theo Diêu Đại Vĩ ôm Diêu Doanh Tâm lên trên xe. Bà không khỏi mỉm cười bế Diêu Thiên Thiên lên, ôm vào trong lòng.
Diêu Thiên Thiên: ~(@^_^@)~
Tâm lý của cô đã lớn tới chừng này rồi, còn được một người phụ nữ không lớn hơn mình là bao ôm vào lòng, thật sự là rất muốn lật bàn!
Con gái à, biểu tình vui sướng như muốn nhảy nhót của con đã bán đứng số tuổi tâm hồn của con rồi...
Diêu Thiên Thiên mồ côi mẹ, ba Diêu mang theo một hàng nước mắt, một hàng nước mũi (nước mũi và nước mắt của Diêu Thiên Thiên) mang theo một cái đuôi là cô, cho đến lúc người vợ của mình vừa mới qua đời được hơn nửa năm, ông liền tìm vợ kế, sau đó lại sinh ra một đứa con trai. Vậy nên trong ấn tượng của Diêu Thiên Thiên, thật sự là chưa từng có ai ôm cô vào lòng như vậy. Vương Nhị Nha đã trải qua vô số tháng ngày gian khổ, sức lực vô cùng lớn, có thể nhẹ nhàng nhấc bổng Diêu Thiên Thiên mấy chục cân ôm vào trong lòng, bước lên chiếc xe bus công cộng giả kia.
Diêu Thiên Thiên cọ mặt vào bộ ngực không tính là lớn của Vương Nhị Nha. Mẹ cô có mùi hương thật là thơm.
Nắm chặt nắm tay nhỏ, cô âm thầm quyết tâm phải đánh bại “Mary Sue”! Nhưng lão già Diêu Đại Vĩ chỉ biết gạt người thế này, chắc chắn sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho Vương Nhị Nha. Cho nên cô phải làm gì bây giờ? Xét thấy mấy tên đàn ông trong truyện này chả có ai là đáng tin cả, cô nghĩ vẫn nên bồi dưỡng khả năng tự lập tự cường cho Vương Nhị Nha thì hơn.
Cứ như vậy, Diêu Đại Vĩ ôm Diêu Doanh Tâm, Vương Nhị Nha ôm Diêu Thiên Thiên. Một nhà bốn người ngồi trên xe bus công cộng giả, vô cùng vui vẻ lên đường.
Trên đường đi, Diêu Thiên Thiên tiếp tục xác định thêm một lần nữa. Trong 10% cặn bã thì ít nhất Diêu Đại Vĩ vẫn còn một nửa chỉ số thông minh!
Vì xe bus công cộng giả chạy đến sân bay vô cùng tuân thủ quy tắc giao thông, đến điểm dừng xe bus cũng dừng lại như xe bus thật, thế nên mỗi điểm dừng đều có hành khách nườm nượp lên xe.
Cái gì? Xe bus công cộng giả mà vẫn có người lên xe ấy hả? Vậy không phải Diêu Doanh Tâm vẫn sẽ bị lừa bán sao?
Mới là lạ đó!
Diêu Thiên Thiên “trợn mắt há miệng” nhìn đám người bảo tiêu Trung Nam Hải mặc áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn lần lượt bước lên xe bus. Qua vài điểm dừng, mấy đại ca bảo tiêu xuống xe. Ngay sau đó lại có một đám côn đồ mặc áo da lên xe. Qua vài trạm nữa, mấy tên côn đồ xuống xe. Lần này đi lên lại là các anh trai bảo tiêu Trung Nam Hải mặc quần áo bình thường.
Lật bàn! Mấy người đừng tưởng rằng không mặc áo Tôn Trung Sơn thì tôi sẽ không nhận ra! Đừng nghĩ rằng tôi không nhìn thấy nhóm người côn đồ vừa xuống xe kia vẫn còn đang bám theo đằng sau. Đến trạm dừng tiếp theo, chắc chắn bọn họ cũng sẽ thay ra bộ quần áo khác để lên xe! Đừng nghĩ rằng tôi không phát hiện ra, có hai hành khách vốn muốn lên xe lại bị nhóm đại ca bảo tiêu Trung Nam Hải kéo lê đi rồi!
Được rồi, cô có thể nhận ra, nhưng Diêu Doanh Tâm năm nay mới hai tuổi, đương nhiên cô ta sẽ không thể nào nhìn ra được.
Diêu Đại Vĩ, ông được lắm!
Khó trách người cha già khờ khạo này có thể chiếm được trái tim của nữ chính trong vòng vây của đám “cao”, “phú”, “soái” kia. Mỗi lần nữ chính ôm ấp hay dùng miệng nhỏ hôn hôn Diêu Đại Vĩ, sau đó cười nói: "Con thích ba ba nhất" đều sẽ khiến bốn vị nam chính ghen tuông lồng lộn lên. Chẳng qua Diêu Đại Vĩ vẫn không hề bị ảnh hưởng mà còn vô cùng hưởng thụ con gái cưng làm nũng. Quả nhiên thực lực của ông ta thật sự không thể xem thường!
Diêu Thiên Thiên rơi lệ đầy mặt. Cuối cùng cô cũng tìm thấy một người có chỉ số IQ đạt tiêu chuẩn trong một đống người chỉ đạt mức IQ 30. Thật không dễ dàng gì mà!
Mặc dù chỉ số thông minh này đôi lúc vẫn có chỗ sai lệch.
Nhưng chỉ số thông minh như vậy đã đủ để bảo vệ Diêu Doanh Tâm khỏi những tổn thương trong tương lai (bàn tay vàng) rồi. Nếu Diêu Doanh Tâm không bị lừa bán đi, nửa đời sau của cô ta nhất định sẽ được lớn lên dưới sự che chở tận tình của Diêu Đại Vĩ, khó có thể tiếp xúc với xã hội bên ngoài, lại càng không thể quen biết với đám đàn ông thích gạt người kia.
Đáng tiếc, chỉ số thông minh có cao thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản hướng đi gạt người của cốt truyện.