Tuy vậy, sản nghiệp nhà Mộ Dung rất lớn. Họ chỉ cần phái một quản gia tới, không biết ông ta đã nói gì với Hiệu trưởng và cô chủ nhiệm mà ngày hôm sau, Mộ Dung Nghiêm vẫn như bình thường ngồi bên cạnh Diêu Thiên Thiên. Tiếp tục dùng ánh mắt chăm chú và khinh bỉ nhìn cô.
Diêu Thiên Thiên rơi lệ đầy mặt. Đứa nhỏ, nơi cậu nên đến là “Trung tâm phục hồi tâm lý cho thanh thiếu niên”, chứ không phải ở đây để tàn phá một cục thịt đâu!
Tự nói mình là cục thịt là đã đủ hiểu Diêu Thiên Thiên bi thương đến mức nào. Bi thương đến nỗi cô đã không còn nghĩ rằng chuyện mình mập mạp mới là chuyện bi thương nhất. Không phải có một câu nói rất đúng sao: “Khi nỗi đau được khuếch đại thì chúng ta sẽ không còn cảm nhận được những nỗi đau khác nữa”. Vậy cách tốt nhất để giảm đau chính là tìm một nơi khác rồi tự thọc mình một đao sao? Lật bàn!
Từ đầu Diêu Thiên Thiên còn có thể vì chán ghét mà phản kích lại Mộ Dung Nghiêm. Ví dụ như dùng keo để dán quần cậu ta lên ghế, đặt sâu bướm hay dùng mấy trò trả thù trẻ con và cực kỳ tinh quái khác trên bàn của cậu ta. ( Hãy tha thứ cho Thiên Thiên, cô không thể dùng thủ đoạn của người lớn đối phó với một đứa trẻ, nhất là một cậu bé xinh trai, thuộc tính “thích cái đẹp” thật sự không chịu nổi... )
Sau khi suy đoán có thể là do mình tạo nên “hiệu ứng bươm bướm” nên Mộ Dung Nghiêm mới không thể nhận được ánh sáng chữa trị bệnh tự kỷ của “thánh mẫu”. Cảm giác tội lỗi này cứ xuất hiện khiến cho Diêu Thiên Thiên không dám nặng tay khi làm những trò đùa dai.
Mặc dù Mộ Dung Nghiêm trong cốt truyện gốc cực kỳ đáng ghét, cực kỳ trăng hoa, cực kỳ có hại với Diêu Thiên Thiên. Nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện còn chưa xảy ra, cậu bé Mộ Dung này chỉ là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ đã trải qua kiếp sống gian khổ khi bị lừa bán năm sáu năm. Theo như cốt truyện gốc, người mua lại Mộ Dung Nghiêm kia không phải là người có tính cách tốt lành gì. Suốt chặng đường không được nữ chính “ra tay tương trợ”, người đàn ông kia cũng không được ánh sáng của “thánh mẫu” cảm hóa nên vẫn tiếp tục ngược đãi Mộ Dung Nghiêm. Trong hoàn cảnh trưởng thành như vậy, chẳng ai có thể đảm bảo rằng tâm lý của cậu ta hoàn toàn khỏe mạnh, huống chi Mộ Dung Nghiêm thật sự chỉ là một đứa bé.
Sau khi khẳng định được điều này, Diêu Thiên Thiên đã không còn phản kháng nữa. Cô chỉ tăng mạnh lực phòng thủ, cố gắng phớt lờ ánh mắt của Mộ Dung Nghiêm… Bởi vì mỗi một ánh mắt của cậu bé giống như đang tra khảo cô: Tại sao không để cốt truyện phát triển như cũ, tại sao hả?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play