Ngày ấy sau khi Tạ Lâm Nghiễn cứu Sở Nghiêu Nghiêu từ trong tay Phù Niệm Chi, liền trùng tu, thiết lập cấm chế suốt đêm phòng ngự suốt đêm. Sở Nghiêu Nghiêu cũng giúp lấy vài cái phòng hộ đại trận, vây quanh toà cung điện trên sa mạc này của Tạ Lâm Nghiễn kín không kẽ hở.
Cũng không biết Phù Niệm Chi để lại thứ gì trên người nàng, Tạ Lâm Nghiễn quan sát vài ngày cũng không quan sát ra, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không thấy khó chịu chút nào, nàng thậm chí cũng có chút hoài nghi có phải nàng lúc ấy quá khẩn trương mà sinh ra ảo giác hay không.
Tóm lại, không có việc gì thì tốt.
Lại nói tiếp, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn cảm thấy sân nhà Tạ Lâm Nghiễn lạnh lẽo, tường trắng ngói đen, bên trên đến một đóa hoa, một cái lá cũng không có, hành lang gỗ cũng lạnh như băng không có một chút hơi người.
Khí chất có chút giống với hình ảnh Tạ Lâm Nghiễn cầm kiếm đâm xuyên tim nàng khi Sở Nghiêu Nghiêu vừa xuyên việt đến. Tạ Lâm Nghiễn đại khái là cho rằng Sở Nghiêu Nghiêu không thích đám khôi lỗi kia, trừ nơi tất yếu, ruộng thuốc linh tinh cần khôi lỗi xử lý, nơi khác không có đặt khôi lỗi.
Sở Nghiêu Nghiêu đi từng bước trong sân, nàng nghĩ mình nên suy xét một chút, trồng ít hoa ở trong sân… Nguyên nhân không làm là, nàng không biết trồng hoa…
Từ lúc nàng bế quan ra, nàng đã nhàm chán ở đây cùng Tạ Lâm Nghiễn ba tháng, thật sự rất chán, Tạ Lâm Nghiễn ngày nào cũng quấn nàng… Cũng có thể có thể là nàng ngày nào cũng quấn Tạ Lâm Nghiễn. Tóm lại, hai người ngày nào cả hai cũng ở cùng nhau, giống như tình nhân…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT