Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, giải thích: “Lô đỉnh trong lời nàng là người có tu vi cao nhằm vào người có tu vi thấp. Ví dụ như nàng và ta, nếu ta cưỡng chế rút linh khí của nàng để tăng tu vi cho ta đó mới gọi là thải bổ, mới có thể xem như nàng đang làm lô đỉnh cho ta, nhưng bây giờ là ta truyền cho nàng, ta có tu vi cao hơn, hơn nữa cao hơn rất nhiều, ta chủ động độ linh khí cho nàng…” Ý cười trong mắt hắn càng đậm, khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy có thâm ý khác, Tạ Lâm Nghiễn tiếp tục nói: “Phương thức này thì gọi là giúp đỡ người nghèo.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Mặc dù cách giải thích và cách nói này rất hợp lý, nhưng không biết vì sao, Sở Nghiêu Nghiêu lại hoài nghi hình như mình nghe ra được ý cười nhạo trong đó.
Tạ Lâm Nghiễn nói: “Tu chân giới luôn luôn coi thực lực làm đầu, có rất ít người sẽ giúp đỡ người nghèo, cho nên có rất ít người biết phương pháp này, hơn nữa… cho dù biết, cũng sẽ không có ai thật sự dùng.”
“Vậy có gây hại đến chàng không?” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
“Chút tu vi này của nàng thì có thể gây hại gì cho ta?” Tạ Lâm Nghiễn không thèm để ý, hắn buông cánh tay ôm Sở Nghiêu Nghiêu ra, ngồi dậy, sau đó nói: “Nàng ở đây củng cố tu vi đi, ta muốn đi ra ngoài nhìn xem.”
Sở Nghiêu Nghiêu cũng ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT