Sở Nghiêu Nghiêu đang chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên ngoài sân có giọng nói truyền đến.

Người kia gọi: “Sở sư muội, Sở sư muội…” Tiếng càng ngày càng gần.

Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu, nhìn qua cửa sổ ra ngoài, xa xa có một bóng dáng đang đi về phía này, quay đầu lại thì Tạ Lâm Nghiễn đã biến mất.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không ngạc nhiên, nàng bước về phía cửa phòng đẩy cửa ra, khi nàng xuống đến bậc thang thì người bên ngoài đã vào đến sân.

“Sở sư muội, muội không sao chứ?” Người nói chuyện là một thanh niên mặc y phục xanh nhạt, ngũ quan đoan chính, giọng điệu trong trẻo.

Sở Nghiêu Nghiêu dựa vào ký ức nguyên thân liền nhận ra đây là đệ tử thứ tư của Đỗ Cầu Trần, cũng chính là Tứ sư huynh Kiều Trác của nàng.

“Kiều sư huynh, muội không sao.”

Trong trí nhớ của nguyên thân, vị sư huynh này tuy rằng tư chất bình thường nhưng làm người lại rất thành thật, quan hệ với đồng môn sư huynh đệ cũng vô cùng tốt, hắn cũng rất kính trọng Đỗ Cầu Trần, vẫn chưa nhận ra Đỗ Cầu Trần có tâm tư đen tối với Sở Nghiêu Nghiêu, thậm chí bởi vì Sở Nghiêu Nghiêu là nữ đệ tử duy nhất ở Thanh Vân Phong mà rất chiếu cố nàng.

Kiều Trác vừa đến trước mặt, Sở Nghiêu Nghiêu liền phát hiện tay hắn xách một hộp đựng thức ăn. Hoá ra là đến đưa cơm cho nàng, mắt Sở Nghiêu Nghiêu sáng lên, Kiều Trác đặt hộp đồ ăn trên bàn đá nhỏ ở trong viện, mở từng tầng ra, đồ ăn ở bên trong tỏa ra hơi nóng.

Một chén cháo, hai phần dưa muối, một xửng bánh bao.

“Sở sư muội, mau tới ăn đi.” Nói xong Kiều Trác đưa đũa cho nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không khách khí, nàng thật sự đói bụng, nhận đôi đũa liền ngồi xuống bắt đầu ăn.

Kiều Trác lại lấy từ tay áo ra một đống chai lọ đặt lên bàn đá, sau đó nói: “Sở sư muội, đây là một ít thuốc chữa thương, muội dùng thử xem có hữu dụng không.”

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thoáng qua, nghĩ một lát thì hỏi: “Kiều sư huynh, lúc huynh tới đây có thấy ai không?”

“Muội nói ai?” Mặt Kiều Trác đầy mờ mịt.

Sở Nghiêu Nghiêu không nói thêm gì, trong lòng nàng cân nhắc, Yến Đạo An có kế hoạch như vậy, chắn chắn sẽ âm thầm phái người giám thị nàng, Kiều Trác tới nơi này đưa cơm cho nàng cũng không thể tránh bị những người đó phát hiện.

Như thế xem ra, những người giám thị nàng che giấu rất khá, cũng không tiết lộ việc này cho Kiều Trác, chắc là sợ bị Tạ Lâm Nghiễn phát hiện dị thường.

Kiều Trác nhìn Sở Nghiêu Nghiêu ăn thì không nhịn được nói: “Sở sư muội, nếu không phải do sư phụ bế quan tu luyện, chắc chắn sẽ không để muội bị Chấp Sự Đường trừng phạt!”

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn một cái, lúc trước sau khi Đỗ Cầu Trần nhốt nàng lại thì tuyên bố với bên ngoài là mình đi bế quan, hiện giờ hắn đột nhiên chết, Yến Đạo An trực tiếp phong tỏa tin tức, vẫn để mọi người nghĩ Đỗ Cầu Trần đang bế quan, tránh cho người khác nghi ngờ.

Kiều Trác vẫn còn càm ràm, nói: “Sở sư muội, muội cũng chỉ đến linh tuyền sau núi đi săn lỡ phá hủy một cây linh dược vạn năm, vậy mà Chấp Sự Đường lại trực tiếp dùng hình với muội! Lục trưởng lão Chấp Sự Đường cũng thật quá vô tình! Sư muội cũng đâu có cố ý!”

Sở Nghiêu Nghiêu thong thả gắp bánh bao nhét vào miệng, Yến Đạo An đến cả lý do Chấp Sự Đường xử phạt nàng cũng tính xong, còn rất hợp lý nữa.

Nếu nàng thật sự cùng chưởng môn thông đồng thiết lập cạm bẫy chờ Tạ Lâm Nghiễn mắc câu, nói không chừng Tạ Lâm Nghiễn sẽ bị lừa thật.

Cũng không thể nói như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu nhớ tới những lời Tạ Lâm Nghiễn mới nói với nàng, nàng cảm thấy trừ khi Tạ ma đầu thật sự bị tình yêu làm đầu óc mụ mị, bằng không loại cạm bẫy thế này sao có thể gạt được hắn.

Trong lúc ăn, Sở Nghiêu Nghiêu nghe Kiều Trác lải nhải cả buổi những chuyện trong môn phái gần đây, đợi đến khi nàng ăn xong, Kiều Trác liền thu dọn lại, đứng dậy cáo từ.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thuốc Kiều Trác đưa tới, đều là thuốc chữa ngoại thương, đối với nàng không có tác dụng gì, xem ra Yến Đạo An thả ra tin tức về hình phạt mà nàng nhận là roi hình hoặc trượng hình, một loại thương tổn vật lý nào đó.

Bản thể của Tạ Lâm Nghiễn bị trọng thương, cho nên mục đích hắn đến Ngọc Hành Sơn là cướp lấy bảo vật trấn phái Ngưng Ngọc Thúy, mà Ngưng Ngọc Thúy lại đang ở trong đan điền của Yến Đạo An.

Ngoài cách giết người đoạt bảo, Sở Nghiêu Nghiêu không nghĩ ra được Tạ Lâm Nghiễn còn có thể sử dụng phương pháp gì đoạt được Ngưng Ngọc Thúy.

Dùng ba tờ khôi lỗi tu vi Kim Đan sơ kỳ cướp bảo vật từ thiên la địa võng của Nguyên Anh hậu kỳ, còn mang theo con chồng trước* vừa mới Trúc Cơ như nàng, Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá khó khăn.

*Gánh nặng

Đến bây giờ kỳ thật vẫn còn nguy cơ rất lớn, hoặc là nàng gặp nguy hiểm tánh mạng, hoặc chính là Tạ Lâm Nghiễn chật vật kề cận cái chết. Sở Nghiêu Nghiêu thậm chí không kịp suy nghĩ nên dùng phương pháp gì để hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao.

Làm sao để Tạ Lâm Nghiễn biết tin tưởng người khác, chỉ có một câu như vậy, không có quy định thời gian hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có bất kỳ nhắc nhở gì về tiến độ.

Hệ thống muốn thay đổi chủ đề thế giới, làm Lăng Thiên Ma Tôn tràn ngập năng lượng tích cực. Chẳng lẽ làm Tạ Lâm Nghiễn học được cách tin tưởng người khác, thế giới quan liền có thể thay đổi được?

Quyển sách này sở dĩ hắc ám cũng không chỉ là vì Tạ Lâm Nghiễn, mà còn vì cái không khí bao trùm trong thế giới này.

Tựa như chính đạo ở đây chỉ là cái tên mà thôi, trên bản chất cũng giống hắc đạo, tất cả mọi người đều chỉ vì mục đích của mình mà thôi, con đường tu tiên trùng điệp nguy hiểm cũng là do lòng người hiểm ác.

Đây là một thế giới không có không khí tiên hiệp, tiên nhân không giống tiên nhân, ma đầu không giống ma đầu. Tạ Lâm Nghiễn biến thành bộ dạng bây giờ cũng có liên quan đến thế giới này, hắn mắc bệnh đa nghi, bởi vì hắn chưa bao giờ tin tưởng bất luận kẻ nào, hắn mới có thể sống đến bây giờ.

Nếu nàng thật sự có thể khiến hắn tin tưởng người khác, thật sự sẽ không hại chết hắn sao?

Là một người say mê nguyên tác, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không phải kiểu người yêu cầu cao với đạo đức bản thân, nàng cũng không cảm thấy quyển sách này tam quan bất chính. Tam quan luôn chỉ có hợp không hợp mà nói, làm gì có chính đáng hay không nhiều như vậy.

Nàng lại nghĩ tới những lời Tạ Lâm Nghiễn nói với nàng, hắn nói mỗi một việc nhìn như là trùng hợp có thể đều là tỉ mỉ thiết kế, cẩn thận lên kế hoạch mà ra, cách nói này rất có đạo lý, dựa theo lý luận này cẩn thận nghĩ lại, Sở Nghiêu Nghiêu lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với hệ thống.

Nhưng ngẫm lại, nàng lại thở dài, hiện giờ đâu có tâm tư lo lắng nhiều như vậy, nhiệm vụ trọng yếu nhất là sống cho tốt, hệ thống đến bây giờ tổng cộng cứu nàng đến hai lần, một lần là cho nàng đồng sinh cộng tử chú, tránh cho nàng chết trong tay Tạ Lâm Nghiễn, một lần là ngăn cản Tạ Lâm Nghiễn dùng sưu hồn thuật với nàng, mặc kệ nói thế nào, hiện tại hệ thống đối với nàng vẫn vô hại.

Về phần nhiệm vụ, trong lúc đang bữa đói bữa no, ai lại lo lắng làm thế nào để làm giàu chứ.

Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, tóm lại, việc cấp bách là giúp Tạ Lâm Nghiễn cướp được Ngưng Ngọc Thúy từ trong tay Yến Đạo An.

Nghĩ như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu đứng dậy khỏi ghế đá, tuy rằng nàng chỉ vừa mới tới Trúc Cơ kỳ, nhưng nàng vẫn cần làm quen các loại kỹ năng một chút.

Nguyên thân là một kiếm tu, trong đầu Sở Nghiêu Nghiêu cũng chứa đựng rất nhiều tri thức kiếm thuật, chẳng qua nàng chưa từng tự mình vận dụng, cho nên cũng không thuần thục lắm.

Sở Nghiêu Nghiêu tìm được kiếm của nguyên thân ở trong phòng, cũng không phải pháp bảo cực phẩm gì, cùng lắm chỉ được xem là thượng phẩm, vừa khéo thích hợp cho Trúc Cơ kỳ dùng mà thôi, là Đỗ Cầu Trần đưa.

Xem ra Đỗ Cầu Trần vẫn luôn cố ý hạn chế năng lực đấu pháp của nguyên thân, may mà nguyên thân tự mình nỗ lực, học được không ít kiếm thuật.

Sở Nghiêu Nghiêu giơ kiếm, dựa theo nội dung trong trí nhớ bắt đầu luyện tập. Từ giữa trưa đến chiều, từ ngây thơ đến thành thục, sắc trời dần tối thì Sở Nghiêu Nghiêu cuối cùng cũng có thể thành công phát ra kiếm khí, chỉ là thu phóng không quá tự nhiên, bởi vì thân thể không phối hợp lắm, cũng không phối hợp với kiếm phát kiếm khí ra ngoài.

Ngự kiếm cũng có thể miễn cưỡng bay được, nhưng không khống chế tốt lắm, bay xiêu xiêu vẹo vẹo.

Sở Nghiêu Nghiêu căn cứ ký ức mà khoa tay múa chân ra những động tác kia, theo nàng động tác của mình có nề nếp quy củ hẳn hoi, tương đương tiêu chuẩn, đúng lúc này, đột nhiên một tia sáng từ chân trời bắn đến, hướng thẳng tới mặt nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, vội vàng trở tay rút kiếm ngăn cản.

“Keng!” Một tiếng, tay của nàng đau điếng, suýt chút nữa không cầm nổi kiếm.

Tạ Lâm Nghiễn đứng ngược ánh trăng, thẳng người, một tay cầm kiếm, một kiếm này vung về phía nàng nhìn có vẻ nhẹ nhàng, lực đạo lại vô cùng lớn.

Ánh mắt hắn thanh lãnh, nhưng trong mắt không có sát khí.

Hai thanh kiếm đè ép nhau hướng về phía Sở Nghiêu Nghiêu, sắc mặt nàng trắng bệch, chịu đựng không nổi.

Đột nhiên tay Tạ Lâm Nghiễn lật lại, thân kiếm vòng lại đập vào mu bàn tay của nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu bị đau kêu một tiếng, kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.

Nàng nâng mu bàn tay mình, suýt xoa vì đau.

Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày: “Kiếm cũng cầm không nổi, làm kiếm tu cái gì chứ?”

Sở Nghiêu Nghiêu muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy người ta nói rất có đạo lý, nếu tài nghệ không bằng người, vẫn nên nằm yên nhận giễu cợt đi…

Dưới ánh trăng, đôi mắt Tạ Lâm Nghiễn rất sáng: “Ta chỉ dùng ba phần lực, còn chưa vận dụng linh khí mà ngươi còn không tiếp được?”

Sở Nghiêu Nghiêu: “… .”

Cái này thật không biết phải trả lời sao.

“Nếu trước kia không phải kiếm tu, cũng không cần thiết phải luyện kiếm.”

Trong mắt Tạ Lâm Nghiễn hiếm khi lại có vài phần tò mò: “Trước kia ngươi tu tập cái gì?”

Tu tập cái gì … Sở Nghiêu Nghiêu ho khan một tiếng, có chút xấu hổ: “… Nói ra ngươi có thể không tin, ta học toán học.”

Là một học bá môn toán, luyện kiếm là thứ gì? Nàng đến dao thái rau cũng không sờ đến, hằng ngày chỉ ôm đề ngâm mình trong thư viện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play