Đó là một thanh niên mặc bạch y, chẳng biết xuất hiện lúc nào, hắn yên lặng đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt nhìn sang mang theo một chút lãnh ý.
Tuy là nam tử, tướng mạo lại cực kì đẹp, mặt mày diễm lệ, dáng vẻ dịu dàng, rõ ràng tuấn mỹ như vậy lại không mang một chút yêu khí nào. Tóc đen bị cột tùy ý, vài sợi tóc mai rũ xuống tới đầu vai, trong ngực hắn ôm một trường kiếm đen nhánh, bóng của hắn được dát một tầng ánh trăng, tựa như Kiếm Tiên thanh lãnh bước ra từ trong tranh.
Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời nhìn đến ngốc, lần đầu tiên nàng nhìn thấy người có thể đẹp đến không chân thật như vậy.
Trên mặt Đỗ Cầu Trần âm tình bất định, trái tim chìm vào đáy cốc, ngay sau đó, hắn phi thân lên nhảy xuống khỏi giường đá, nhìn ánh mắt lạnh lùng của thanh niên, tâm tư Đỗ Trần Cầu quay ngược trở lại, tay hắn giương lên, không nói gì mà trực tiếp hướng thanh niên xuất thủ.
Một thanh trường kiếm màu xanh từ tay áo phải hắn vươn ra, hắn nắm chuôi kiếm trong tay, trong chớp mắt liền chém về phía cổ của thanh niên.
Thanh niên phản ứng cực nhanh, trường kiếm đen nhánh trong ngực hắn xuất ra: “Keng” một tiếng vang thật lớn, đánh giáp lá cà, hắn thoải mái chặn một kiếm này của Đỗ Cầu Trần.
Cùng lúc đó, một đạn tín hiệu từ cổ tay áo trái của Đỗ Cầu Trần bắn ra cửa sổ, trong bóng đêm sâu thẳm nổ tung thành một đóa hoa.
Đỗ Cầu Trần nghĩ rất đơn giản, hắn chỉ cần chống đỡ thanh niên này trong chốc lát, mấy vị trưởng lão khác trong Ngọc Hành Sơn liền có thể chạy tới.
Thanh niên thản nhiên nhìn lướt qua pháo hoa ngoài cửa sổ, trên mặt không có chút lo lắng nào, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên chuyển động, kiếm thứ nhất dễ dàng đánh rơi kiếm trong tay Đỗ Cầu Trần, kiếm thứ hai đặt trên cổ Đỗ Cầu Trần.
Đồng tử Đỗ Cầu Trần bỗng nhiên co rụt lại, hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra, tu vi của hắn tốt xấu gì cũng là Kim Đan hậu kỳ, vậy mà không chịu nổi một đòn dưới tay thanh niên này.
Thanh niên không lập tức động thủ, môi mỏng hắn khẽ mở, hỏi: “Ngưng Ngọc Thúy ở đâu?”
Trong lòng Đỗ Cầu Trần không khỏi nghi hoặc, hắn ta đến Ngọc Hành Sơn không phải là vì tiểu đồ đệ của hắn sao, vì sao lại hỏi bảo vật trấn phái Ngưng Ngọc Thúy.
Trước khi Đỗ Cầu Trần mở miệng, Sở Nghiêu Nghiêu ráng chống nửa người lên, nói với thanh niên: “Giết hắn, ta cho ngươi biết.”
Ánh mắt thanh niên lóe lên, dưới ánh mắt kinh sợ của Đỗ Cầu Trần, cổ tay hắn nhẹ lướt, lưỡi kiếm cắt một nhát, chỉ nghe “xì” một tiếng, trên cổ Đỗ Cầu Trần nháy mắt có thêm một tia máu, cả người hắn theo quán tính ngã ầm xuống, thậm chí ngay cả kinh hô cũng chưa kịp phát ra.
Hô hấp Sở Nghiêu Nghiêu gấp rút thêm vài phần, thanh niên vẫn chưa thu kiếm, máu đỏ sẫm theo lưỡi kiếm chậm rãi nhỏ xuống, không có một giọt dính lên y phục trắng như tuyết của hắn, hắn xách kiếm từng bước tới gần Sở Nghiêu Nghiêu.
Màu máu kia tô lên nhan sắc tuấn mỹ của hắn thêm một chút tà khí, bức hoạ tiên nhân lập tức hóa thành thị huyết sơn quỷ, đẹp kinh tâm động phách.
Trong đầu Sở Nghiêu Nghiêu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
【Mở khóa thành tựu: Gặp mặt Tạ Lâm Nghiễn】
Người trước mắt. . . chính là Tạ Lâm Nghiễn!
“Ngưng Ngọc Thúy ở nơi nào?” Hắn hỏi lại một lần, giọng điệu so với lần đầu tiên không khác chút nào.
Trái tim Sở Nghiêu Nghiêu đập loạn, nàng không biết Tạ Lâm Nghiễn xuất hiện khi nào, nghe hay không nghe những lời nàng vì tự cứu mới nói với Đỗ Cầu Trần.
Lông mi nàng khẽ run, cuối cùng run giọng nói: “Ngưng Ngọc Thúy là bảo vật trấn phái của Ngọc Hành Sơn, vẫn luôn được chưởng môn để ở trong đan điền, nếu ngươi muốn lấy Ngưng Ngọc Thúy, hoặc là chưởng môn đồng ý, hoặc là giết hắn.”
“Tốt, cám ơn.” Giọng nói và ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lãnh đạm, phảng phất thế gian này không có bất kỳ sự vật có thể thay đổi hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa kịp thả lỏng, đã thấy ngực chợt lạnh, mũi kiếm sắc bén đâm vào tim nàng.
Kiếm khí sắc bén nháy mắt đâm nát tâm mạch của nàng, dũng mãnh lao tới tứ chi. Đau nhức cơ hồ đánh tan thần kinh của nàng, một khắc cuối cùng trước khi ý thức biến mất, nàng chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh băng đầy sát khí của Tạ Lâm Nghiễn, nỗi sợ tử vong dâng lên.
Giỏi cho tên nhóc này, xuyên sách chưa đến mười phút, Sở Nghiêu Nghiêu đã bị đối tượng nhiệm vụ của mình giết chết.
…
【Cảnh báo, kí chủ tử vong, nhiệm vụ thất bại, hệ thống đang khởi động lại…】
【Kí chủ chỉ có thể sử dụng cơ hội sống lại một lần, mong kí chủ tiếp thu nhắc nhở, lần thứ hai chết sẽ là thực sự chết.】
【Chúc mừng kí chủ kích hoạt đạo cụ đặc thù, đồng sinh cộng tử chú +1, đạo cụ nói rõ: Bằng cách nào có thể sống sót trong tay Ma Tôn tàn nhẫn độc ác, vậy thì khiến hắn coi ngươi như chính hắn, ngươi chết hắn chết, ngươi sống hắn sống, cũng giống như tình cổ biết đâu trong quá trình đồng sinh cộng tử đại ma đầu bất tri bất giác sẽ yêu ngươi. Một khi chú ngữ có hiệu lực, cần tiêu hao 100 giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn mới có thể giải trừ.】
【Giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn hiện tại là 0/100】
Âm thanh nhắc nhở không ngừng của hệ thống làm cho mí mắt Sở Nghiêu Nghiêu giật giật, nàng còn chưa hoàn toàn bước ra từ nỗi sợ cái chết đã thấy cảnh tượng xung quanh biến đổi.
Nàng chịu đựng cái đầu đau nhức, miễn cưỡng mở mắt. Vẫn là tại thạch thất trống vắng kia, ngay cả thạch bích khảm nạm kia lẫn ánh trăng ngoài cửa sổ biên độ giống nhau như đúc.
Sở Nghiêu Nghiêu thản nhiên nhìn lướt qua bầu trời sâu thẳm bên ngoài cửa sổ.
“Tỉnh?” Tiếng Đỗ Cầu Trần lại truyền đến.
Quả nhiên, thế giới khởi động lại lần nữa, sự tình vừa mới phát sinh nàng lại phải trải qua một lần, điều duy nhất không giống là, lúc này lòng bàn tay nàng có thêm một ngọc phù, đó là đạo cụ đồng sinh cộng tử chú hệ thống cho.
Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi nắm chặt ngọc phù trong tay, hệ thống chỉ cho một cơ hội sống lại, nếu lúc này chết, đó là thật sự chết, hy vọng cái đạo cụ này thật sự có thể kiềm chế Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng căng thẳng, vừa mới trải nghiệm cái chết quá mức chân thực như vậy, đau nhức do kinh mạch bị đánh nát phảng phất còn lưu lại toàn thân.
Nàng hoài nghi rất có thể mình là người xuyên thư thảm nhất, vừa mới gặp mặt đã bị đối tượng của mình giết chết.
Lần thứ hai cùng Đỗ Cầu Trần dây dưa, nàng có kinh nghiệm từ lần trước nên thành thạo hơn.
“Vi sư cũng không biết Nghiêu Nghiêu có năng lực như vậy, lại giấu ta có tình lang ở bên ngoài, chỉ là không biết tình lang này rốt cục là ai, vi sư có biết hắn không?”
“Người này đương nhiên là sư phụ biết, hy vọng sau khi ta nói ra, sư phụ không kinh ngạc quá mức.”
“Tên của hắn là Tạ Lâm Nghiễn.”
Rất nhanh, hắn sẽ tới ngay lập tức. Lông tơ toàn thân Sở Nghiêu Nghiêu đều dựng đứng lên, mỗi một tế bào đều cẩn thận lưu ý tiếng động xung quanh.
Đỗ Cầu Trần rốt cuộc nhận ra Sở Nghiêu Nghiêu đang lừa hắn, hắn xoay người đè trên Sở Nghiêu Nghiêu: “Ngươi gạt ta?”
Sở Nghiêu Nghiêu cắn răng nghiến lợi nói: “Tạ Lâm Nghiễn nói mấy ngày nữa sẽ đến Ngọc Hành Sơn gặp ta! Hy vọng sư phụ sớm quay đầu là bờ!”
“Nghiêu Nghiêu đến bây giờ còn muốn lừa vi sư, nếu Tạ ma đầu thật sự là tình lang của ngươi sao lúc này lại không đến cứu ngươi chứ?”
Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng mím chặt môi, chính là bây giờ đến!
Quả nhiên vừa dứt lời, sắc mặt Đỗ Cầu Trần đột nhiên biến đổi, nhìn sang hướng cửa sổ thạch thất, chỗ đó chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một thanh niên bạch y, hắn vẫn lạnh như băng, không dính một chút khói lửa.
Không biết tại sao Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên nghĩ đến nguyên tác miêu tả Tạ Lâm Nghiễn.
【Thanh niên kia đứng ở cách đó không xa, mặc một bộ y phục trắng, bên hông đeo một thanh trường kiếm màu đen, ngũ quan tuấn mỹ chẳng biết là tiên hay yêu. Hoàn toàn nhìn không ra hắn là Ma vương chí tôn tâm ngoan thủ lạt Tạ Lâm Nghiễn, ngược lại giống một thiếu niên chính đạo giữa trời quang trăng sáng】
Tác giả lúc trước còn đúng lý hợp tình giải thích với người đọc, nói cái gì mà ác nhân chân chính sẽ không dán nhãn dán nhân vật phản diện lên mặt.
Sở Nghiêu Nghiêu nuốt nước bọt, Đỗ Cầu Trần phản ứng giống hệt lần trước, hắn không kịp trăn trối chút nào đã chết ở dưới kiếm Tạ Lâm Nghiễn.
Ánh mắt thanh lãnh của thanh niên cuối cùng nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu. Sát khi lạnh băng toả khắp toàn thân.
Ký ức tử vong lần trước như thủy triều tràn lên, Sở Nghiêu Nghiêu không tự chủ rụt lại một cái, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn. Đôi mắt hắn đen nhánh như mực, sâu thẳm giống đầm nước, ấm áp như ánh trăng, nhưng rõ ràng không mang chút nhiệt độ nào.
Thanh niên lên tiếng, giọng nói âm không mang một chút tình cảm: “Ngưng Ngọc Thúy ở nơi nào?”
Sở Nghiêu Nghiêu phát run, lần trước ngay khi đợi nàng trả lời vấn đề này xong kiếm Tạ Lâm Nghiễn liền đâm vào tim nàng. Trái tim nàng đập loạn, chậm rãi lặp lại những lời lần trước lại một lần: “Ngưng Ngọc Thúy là bảo vật trấn phái của Ngọc Hành Sơn, vẫn luôn được chưởng môn giấu ở đan điền, nếu ngươi muốn lấy Ngưng Ngọc Thúy, hoặc là được chưởng môn đồng ý, hoặc là giết hắn.”
Lúc nói những lời này, năm ngón tay nàng đồng thời nắm chặt, nhanh chóng bóp nát ngọc phù trong lòng bàn tay, một tiếng ngọc vỡ trong trẻo vang bên tai, giống như từ chân trời xa xôi truyền đến, linh hoạt kỳ ảo dễ nghe.
Tạ Lâm Nghiễn hiển nhiên cũng nghe được thanh âm này, hắn nhíu mày, sắc lạnh trong mắt chợt lóe, trầm giọng hỏi: “Ngươi làm cái gì?”
Ngay sau đó, một dây nhỏ màu đỏ đột nhiên xuất hiện bên trên ngón tay út trái của hắn, tơ hồng giống như có sinh mệnh, một đầu khác nối tiếp ở ngón tay út phải của Sở Nghiêu Nghiêu, linh quang chợt lóe liền biến mất .
Hoa văn màu đỏ chậm rãi mở rộng bốn phía, Sở Nghiêu Nghiêu buông tay ra, linh quang vỡ tan từ giữa ngón tay lấm tấm lộ ra.
Chú ngữ giờ khắc này đã hoàn toàn có hiệu lực, lòng Sở Nghiêu Nghiêu sinh ra một cảm xúc quái dị cực độ, nàng cảm giác từng nhịp đập của tim mình, từng đợt hô hấp đều nối tiếp với gì đó.
Sắc mặt Tạ Lâm Nghiễn bỗng dưng biến đổi, hắn nháy mắt biết được tác dụng của đồng sinh cộng tử chú.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn biểu tình ngày càng khó coi của Tạ Lâm Nghiễn, nàng biết nàng đã thành công, thành công tránh được một kiếp, toàn thân buông lỏng, cả người giống bị rút đi một phần sức lực cuối cùng, một chút khí lực đều không có, nàng nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn mỉm cười: “Như ngươi biết đó, đồng sinh cộng tử chú.”
Lúc này, đạn tín hiệu trước đó Đỗ Cầu Trần phóng ra cũng cháy hết, đoá hoa to lớn nhanh chóng biến mất, ánh trăng lại chảy xuôi chiếu vào.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn âm trầm, âm trầm đến cơ hồ muốn nhỏ ra nước, hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ bị khóa trên giường đá vài giây, đột nhiên lấy kiếm bổ tới. Sở Nghiêu Nghiêu bất ngờ không kịp phòng bị, sắc mặt tái nhợt, nhắm mạnh hai mắt lại, ngay sau đó, xiềng xích đứt gãy, tứ chi nhẹ nhàng.
Tạ Lâm Nghiễn chém đứt xiềng xích trói nàng, không đợi Sở Nghiêu Nghiêu phản ứng, hắn đã bước vài bước tiến tới khiêng Sở Nghiêu Nghiêu nằm ở trên giường đá lên.
Sở Nghiêu Nghiêu bị bả vai cứng rắn của hắn cấn thì nhíu mày: “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Khoé môi Tạ Lâm Nghiễn hơi vểnh, phác hoạ một nét châm chọc: “Trưởng lão Ngọc Hành Sơn của các ngươi rất nhanh sẽ đến, chẳng lẽ ngươi muốn lưu lại nơi này làm lô đỉnh cho bọn chúng?”
Sở Nghiêu Nghiêu có chút kinh ngạc với năng lực tiếp thu mạnh mẽ của Tạ Lâm Nghiễn, nàng vốn cho là hắn sẽ vì đồng sinh cộng tử chú mà dụ dỗ đe dọa nàng một phen… Vậy mà lại tự giác dắt nàng cùng chạy trốn.
Tốc độ Tạ Lâm Nghiễn rất nhanh, khiêng nàng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Dù là có chuẩn bị tâm lý, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn bị bóng đêm lộng lẫy ngoài cửa sổ làm giật mình. Thật sự là quá đẹp, một vầng trăng vắt ngang ở không trung, ánh trăng mỏng nhẹ như sa, vừa tựa như sương khói mờ mịt, ngân hà trên trời chảy ròng xuống, rơi xuống bóng núi trùng lặp bên dưới. Chỗ thạch thất vừa lúc vắt ngang ở trên một vách đá dốc đứng, ngâm mình dưới ánh trăng.
Cảnh tượng mỹ lệ như vậy cùng không khí khẩn trương xen lẫn một chỗ, vậy mà khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy lãng mạn diệu kỳ.
“Ngươi tên là Sở Nghiêu Nghiêu?”
Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên mở miệng hỏi nàng. Sở Nghiêu Nghiêu nhẹ gật đầu, không dám nói tiếp, hơi thở trên người Tạ Lâm Nghiễn quá mức lãnh liệt, khiến nàng nhớ lại ánh mắt của hắn khi giết nàng.
Tạ Lâm Nghiễn không chạy quá xa, khiêng nàng đến một rừng cây rậm rạp liền ngừng lại.
Hắn đi đến một cái cây to lớn, đặt Sở Nghiêu Nghiêu xuống, hiệu lực của thuốc trên người Sở Nghiêu Nghiêu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nàng không sử dụng được chút sức lực nào, chỉ có thể miễn cưỡng tựa vào trên thân cây, cẩn thận nhìn Tạ Lâm Nghiễn chăm chú, muốn xem xem hắn cuối cùng muốn làm gì.
Tạ Lâm Nghiễn không để ý nàng, nhanh chóng lấy một miếng vải trong suốt từ trong tay áo ra vung lên, miếng vải nháy mắt phóng đại, bao quanh chỗ ẩn nấp này của bọn họ, đây là pháp bảo che giấu tung tích.
Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi tựa vào thân cây, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về hướng chân trời, rất nhanh liền có mấy đạo ánh sáng từ phía chân trời bay đến, mục tiêu rất rõ ràng, chính là thạch thất bọn họ vừa mới thoát ra kia.