Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó nàng cong mày cười nói: “Ngươi thích hay không thì liên quan gì tới ta?”
“Tâm trạng ngươi có vẻ không tệ.” Lúc này Tạ Lâm Nghiễn đi tới trước mặt nàng, ngồi xuống ghế đá bên cạnh, hắn hoàn toàn không vì Sở Nghiêu Nghiêu âm dương quái khí mà tức giận.
“Quả thật không tệ.” Sở Nghiêu Nghiêu lại nghĩ tới cảnh tượng đêm qua, ánh mắt nàng lưu chuyển, đột nhiên nói: “Nếu ngươi có thể ra ngoài dễ dàng như vậy, hay là giúp ta mua vài thứ đi.”
Tạ Lâm Nghiễn có chút ngoài ý muốn: “Ngươi muốn ta làm chân chạy vặt cho ngươi?”
“Không được sao?”
Đôi mắt Tạ Lâm Nghiễn híp lại, tinh tế quan sát Sở Nghiêu Nghiêu một phen, sau đó nói: “Ngươi muốn mua gì?”
“Giúp ta mua chút yên chi, nếu muốn hẹn gặp tình lang, không phải nên trang điểm, ăn mặc thật đẹp hay sao?”
Tạ Lâm Nghiễn nở nụ cười: “Ngươi đến cài trâm còn không biết, dự định ăn mặc đẹp như thế nào?”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Thất sách.
Tạ Lâm Nghiễn thấy nàng im lặng, đột nhiên vươn tay ra nhẹ nhàng đặt ở trên mu bàn tay của Sở Nghiêu Nghiêu, Sở Nghiêu Nghiêu không tránh, kệ cho Tạ Lâm Nghiễn cầm tay nàng.
Lòng bàn tay của hắn ấm áp hơn trong tưởng tượng, đầu ngón tay lại lành lạnh.
Chỉ trong chớp mắt hắn liền buông ra, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ thấy trên ngón cái có một vật lạnh băng, nàng nhìn lại mới phát hiện đó là một cái nhẫn ngọc ban chỉ.
“Đây là…” Nàng có chút chần chừ.
“Một ít phù lục phòng thân và truyền âm phù, ngươi tự cố gắng bảo vệ tốt cho bản thân.”
Sở Nghiêu Nghiêu cau mày lại mới hiểu được, nhẫn ngọc ban chỉ này vậy mà là một linh bảo không gian, chuyên dùng để cất giữ vật phẩm, bởi vì linh bảo không gian ở trong Lăng Thiên Ma Tôn vô cùng hiếm có, linh bảo trữ vật mặc dù không có lực công kích, nhưng cực kỳ trân quý.
Nàng lấy ngón tay vuốt nhẹ ngọc ban chỉ một chút, cuối cùng cũng không cự tuyệt.
Hiện tại nàng cơ hồ không có chút sức chiến đấu nào, mang thêm một tấm phù lục xác xuất sống sót sẽ lớn hơn một phần, nếu như không có cái ngọc ban chỉ này, phù lục nàng có thể mang theo ở trên người cũng hữu hạn.
“Khẩu lệnh truyền âm là gì?” Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu hỏi Tạ Lâm Nghiễn.
“Cứ gọi thẳng tên của ta.” Tạ Lâm Nghiễn thấy Sở Nghiêu Nghiêu có chút khó hiểu, lại giải thích: “Ta đã đánh dấu trên người ngươi, ngươi trực tiếp gọi tên của ta ta có thể nghe được.”
Sở Nghiêu Nghiêu có chút ngạc nhiên.
Trước đó đã nói qua, truyền âm riêng cho ai đó cần phải có khẩu lệnh truyền âm, cái này giống như đồ vật riêng tư, Sở Nghiêu Nghiêu còn tưởng khẩu lệnh truyền âm của Tạ Lâm Nghiễn chính là tên của hắn nữa, không nghĩ nguyên nhân là như vậy.
“Không nên tuỳ tiện truyền âm cho ta, nếu ta không ở đây thần thức của ta không thể giúp ngươi che giấu, ngươi gọi tên của ta sẽ bị người khác nghe thấy.”
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu: “Ta biết, ta sẽ cẩn thận.”
Tạ Lâm Nghiễn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu một chút, nét mặt của nàng rất nghiêm túc lắng nghe Tạ Lâm Nghiễn dặn dò, giống như đệ tử tốt chuyên tâm nghe giảng.
“Ta chưa từng thấy đệ tử chính đạo nào giống như ngươi.” Lời này mang theo vài phần trêu chọc.
Sở Nghiêu Nghiêu không hề hổ thẹn: “Không nên có ấn tượng rập khuôn đối với đệ tử chính đạo.”
Tạ Lâm Nghiễn từ chối cho ý kiến: “Mấy ngày còn lại ta muốn tạm thời rời đi bố trí vài thứ” nói đến đây trong mắt hắn mang theo ý cười: “Ta sẽ bớt chút thời gian đi chợ mua yên chi cho ngươi.”
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn một cái: “Làm phiền Tạ công tử.”
“Không cần khách khí với ta như vậy.” Giọng hắn nói như thầm thì, lại không che giấu được ý trong lời nói, ánh mắt hắn nhìn kỹ nàng, tựa hồ như vậy có thể nhìn thấu toàn bộ ý nghĩ của nàng.
Kỳ thật Sở Nghiêu Nghiêu cũng không có mục đích gì quá phức tạp, chẳng qua nàng thấy Tạ Lâm Nghiễn ngày nào cũng nhàn rỗi chạy tới dây dưa với nàng, không phải nói vài lời làm cho người ta sợ hãi thì là dùng loại ánh mắt làm cho người ta sợ hãi kia nhìn chằm chằm nàng.
Nàng cảm thấy nàng nên tìm cho Tạ Lâm Nghiễn ít chuyện để làm.
“Kế hoạch của Tạ công tử có cần ta giúp gì không?”
Tuy rằng Tạ Lâm Nghiễn chưa từng nói rõ kế hoạch với nàng, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn muốn hỏi.
“Ngươi chỉ cần đợi ở đây, bảo vệ bản thân cho tốt là được.”
Sở Nghiêu Nghiêu lại vuốt nhẹ cái nhẫn ngọc ban chỉ kia: “Ta sẽ cố gắng, nếu thật sự đánh không lại, hy vọng Tạ công tử không quên mất ta.”
Tạ Lâm Nghiễn nghe lời này, nâng tay chống cằm: “Ngươi có biết không, đã rất lâu ta không dùng kiếm của ta bảo vệ người nào.”
“Tại sao là rất lâu? Trước kia ngươi từng bảo vệ người khác?”
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy kỳ quái, trong nguyên tác Tạ Lâm Nghiễn từ vừa xuất hiện đã là một đại ma đầu lãnh khốc vô tình, âm hiểm giả dối, trước giờ nàng chưa từng nghe nói Tạ Lâm Nghiễn bảo vệ ai.
Quả thực chưa nghe bao giờ, thật khó có thể tưởng tượng.
“Đương nhiên.” Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi đặt trường kiếm trong lòng lên bàn đá: “Trảm Uyên vốn là vì bảo hộ mà sinh, ban đầu ta tu tập kiếm thuật cũng không phải vì giết chóc.”
Chuyện này đúng là lần đầu Sở Nghiêu Nghiêu nghe nói, trong nguyên tác chưa từng nhắc tới trước khi Tạ Lâm Nghiễn gia nhập ma vực. Nàng đoán không ra vì sao Tạ Lâm Nghiễn nói với nàng những điều này, lại có chút tò mò với quá khứ của Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên Trảm Uyên kiếm, thân kiếm đen nhánh hiện ra ánh sáng lạnh băng, dường như trời sinh đã bọc một tầng sát khí.
Thanh kiếm này từng giết quá nhiều người, đã không thể nhìn được bộ dạng nguyên bản của nó.
“Ta phải đi rồi.” Tạ Lâm Nghiễn cũng không định giải thích nhiều, hắn cầm kiếm đứng lên.
“Tạ Lâm Nghiễn.” Sở Nghiêu Nghiêu lên tiếng gọi hắn.
Tạ Lâm Nghiễn dời ánh mắt xuống, dừng ở trên mặt Sở Nghiêu Nghiêu chờ nàng nói tiếp.
“Ngươi cẩn thận.”
Tạ Lâm Nghiễn hơi hơi sửng sốt một chút, cười nhẹ: “Được, ngươi cũng vậy.”
——
Âm dương quái khí: Lời nói, cử chỉ quái đản, hoặc thái độ không chân thành khiến người khác đoán không ra.
Yên chi: Phấn trang điểm.
Mấy ngày nay, Sở Nghiêu Nghiêu đều chờ ở Thanh Vân Phong không hề ra ngoài, Kiều Trác sư huynh vẫn thường đến đưa cơm cho nàng.
Mặc dù tu giả ở đây cần phải ăn, nhưng một ngày chỉ ăn hai bữa. Thời gian còn lại nàng cũng lười luyện kiếm mà ở trong sân nhìn khắp nơi, quy hoạch sẵn tuyến đường chạy trốn ở trong lòng.
Ở gần đây chắc chắn có người đang giám sát nàng, song người này chưa bao giờ lộ diện, có lẽ là sợ quá trắng trợn không kiêng nể gì sẽ bị Tạ Lâm Nghiễn phát hiện.
Điều khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn là mấy ngày nay Yến Đạo An cũng chưa tới tìm nàng, cho nên nàng cũng không biết Yến Đạo An chuẩn bị gì để đối phó với Tạ Lâm Nghiễn.
Rất hiển nhiên, Yến Đạo An không tín nhiệm nàng, sợ nàng mật báo cho Tạ Lâm Nghiễn.
Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua.
Ngày thứ tư, Sở Nghiêu Nghiêu đã có thể miễn cưỡng dùng trâm búi tóc lên, nàng nhìn gương xem đi xem lại, sau đó thở dài một hơi, ngày mai là ngày ước định, cũng không biết sẽ phát sinh cái gì.
Không thể nói là không căng thẳng, có điều, mặc dù nàng không kỳ vọng gì đối với năng lực của mình, lại rất có lòng tin đối với thực lực của Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng xem qua Lăng Thiên Ma Tôn sáu lần, chưa từng thấy Tạ Lâm Nghiễn thật sự bị thua thiệt lần nào, nàng tin tưởng lần này Tạ Lâm Nghiễn cũng nhất định có thể toàn thân trở ra.
Hắn thật sự rất lợi hại, phương diện nào cũng lợi hại.
Sở Nghiêu Nghiêu đẩy cửa ra, đi tới trong sân, thời tiết hôm nay không tốt lắm, trên bầu trời tụ tập từng đoàn đen đặc mưa, già thiên tế nhật, xem ra mấy ngày nay sẽ đổ mưa.
Nàng đặt bội kiếm ở trên bàn đá, an an tĩnh tĩnh, phảng phất như đã ngủ. Tay của Sở Nghiêu Nghiêu đặt trên chuôi kiếm lạnh lẽo, tay dính đẫm sương sớm.
Do dự một chút, nàng vẫn rút kiếm ra, tùy ý giơ lên, nàng nhớ mỗi lần Tạ Lâm Nghiễn rút kiếm, tư thế đều rất tiêu sái.
Sở Nghiêu Nghiêu nhớ lại một chút, sau đó nàng dựa vào ký ức, cánh tay dùng lực, nhẹ nhàng nâng kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn khoảng không trước mặt, giọng nói thanh lãnh: “Chịu chết đi.”
Còn không đợi nàng cảm nhận dư vị của động tác này, phía sau nàng đột nhiên có tiếng cười vang lên.
Sở Nghiêu Nghiêu sợ tới mức xém chút nữa ném kiếm trong tay đi, nàng quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào Tạ Lâm Nghiễn đã đứng sau lưng nàng.
“Ngươi ngươi ngươi, trở về lúc nào?” Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác mặt mình không khống chế nổi mà nóng lên, mấy ngày nay nàng rõ ràng đã để ý, đáng lẽ Tạ Lâm Nghiễn chưa về tới mới đúng, trong viện này trừ nàng ra, căn bản không có người thứ hai.
“Vừa mới trở về,” hắn chậm rãi đưa tay vào trong lòng, móc ra thứ gì đó: “Mang yên chi tới cho ngươi.”
Mặt Sở Nghiêu Nghiêu càng đỏ hơn, nàng cẩn thận quan sát Tạ Lâm Nghiễn từng li từng tí, không xác định được rốt cuộc hắn có nhận ra được nàng vừa mới làm gì hay không.
Tạ Lâm Nghiễn đặt một bình sứ nhỏ vào tay của nàng, ánh mắt hơi lay động, có vài phần tìm tòi nghiên cứu: “Sở cô nương đang bắt chước ta ư? Vì sao?”
Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác tai mình cũng bắt đầu nóng lên, tay nàng nắm chặt bình sứ, trừng Tạ Lâm Nghiễn, giọng nói có phần thẹn quá hóa giận: “Tự mình đa tình! Ai nói ta đang bắt chước ngươi?!”
Nói xong Sở Nghiêu Nghiêu quay lưng đi, ngồi xuống ghế đá, đồng thời xua tay với Tạ Lâm Nghiễn: “Đi mau đi mau, đừng ở chỗ này ảnh hưởng ta.”
“Đưa kiếm cho ta.” Tạ Lâm Nghiễn không rời đi, hắn tiến lên, tựa hồ là cố ý, ngón tay chạm nhẹ qua cổ tay của Sở Nghiêu Nghiêu, đoạt kiếm từ trong tay nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu nháy mắt có cảm giác tóc gáy dựng lên, nàng quay đầu lại nhìn, giọng nói bất thiện: “Rõ ràng ngươi cũng có kiếm.”
Tạ Lâm Nghiễn không nói chuyện, cổ tay hắn hơi đổi, vừa nhấc tay vung lên, thân kiếm nghiêng qua, mũi kiếm lóe hàn mang, thẳng tắp chĩa lên cổ Sở Nghiêu Nghiêu, khiến cho Sở Nghiêu Nghiêu không thể không ngửa đầu về sau.
Lệ khí gần như đã quét qua làn da, quẫn bách trước đó nháy mắt biến mất, Sở Nghiêu Nghiêu cảm nhận được sát khí, điều này làm cho nàng rất bất an. Nàng nhíu mày ngước mắt, đối diện với đôi mắt tràn đầy sát khí của Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu tin, nếu không có đồng sinh cộng tử chú, Tạ Lâm Nghiễn nhất định đâm xuống, không cho nàng bất cứ cơ hội nào.
Thời khắc này, Tạ Lâm Nghiễn thật sự muốn giết nàng.
Xem ra tuy rằng hắn thu liễm không ít, nhưng vẫn một lòng một dạ muốn giết nàng.
Tay chân Sở Nghiêu Nghiêu phát lạnh, nhưng nàng cũng không e ngại Tạ Lâm Nghiễn, giọng điệu nàng lạnh lùng nói: “Lấy kiếm ra.”
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn hơi cứng lại, mang theo nguy hiểm, chăm chú nhìn nàng một lát, đột nhiên, ánh mắt lạnh lùng của hắn tan thành mây khói, biến thành ý cười trong trẻo: “Tại hạ chỉ đang làm mẫu.”
Hắn thu kiếm, mỉm cười: “Đây cũng không phải là kiếm chiêu của bất kỳ loại kiếm phổ nào, mà là tại hạ tự nghĩ ra, bởi vì,” hắn thấy Sở Nghiêu Nghiêu mím môi, dừng lại một chút, lại nói: “Bởi vì đẹp mắt.”
Sở Nghiêu Nghiêu trầm mặc, mọi người đều nói là tự nghĩ ra, nàng cũng không cách nào chống chế, nàng đúng là đang bắt chước Tạ Lâm Nghiễn, cũng là bởi vì…đẹp mắt.
“Không nghĩ đến Ma Tôn cũng sẽ thích loại chiêu thức hào nhoáng bên ngoài này.”
“Hào nhoáng bên ngoài sao?” Hắn cầm tay Sở Nghiêu Nghiêu, đảo kiếm lại đặt chuôi kiếm trong tay Sở Nghiêu Nghiêu: “Trước khi giết người, rút kiếm như vậy có thể làm đối thủ kinh sợ.”
Cái lần Tạ Lâm Nghiễn đâm chết nàng, chính là cách rút kiếm này, nàng vĩnh viễn cũng không quên được cái cảm giác lạnh băng đến rùng mình này.
“Sau khi rút kiếm, không cần nói chuyện.” Hắn nhẹ nhàng cầm cổ tay nàng giương kiếm lên.
Sở Nghiêu Nghiêu có thể cảm nhận được cánh tay kiên cố của hắn, ẩn chứa vô hạn lực bộc phát, nhẹ nhàng tựa vào cánh tay của nàng.
Tạ Lâm Nghiễn hơi dùng sức, nắm cổ tay nàng chỉ kiếm ra ngoài. Lồng ngực của hắn nhẹ nhàng dán ở trên lưng Sở Nghiêu Nghiêu, có một thoáng chốc, Sở Nghiêu Nghiêu phảng phất cảm thấy tim hắn đập mạnh mẽ, giây lát lướt qua, tựa như là ảo giác.
Một khắc kia, trong đầu Sở Nghiêu Nghiêu chợt lóe lên suy nghĩ, hóa ra giấy khôi lỗi cũng có nhịp tim, thuật khôi lỗi của Tạ Lâm Nghiễn thật là lợi hại.