Vân Đại tiểu thư sắp gây chuyện, người khác không thể kiểm soát được, vẫn nên tìm người kiểm soát được thôi.
Vân Hiểu Tinh đã âm thầm hạ độc, cách giải độc cũng rất đơn giản, nàng tìm một góc vắng người, đặt thang ở đó rồi lặng lẽ leo lên nóc phủ Lục Hoàng tử.
Cấu tạo của phủ Lục Hoàng tử không khác phủ Bát Hoàng tử lắm, Vân Hiểu Tinh cố tình chọn một viện tử hẻo lánh, trong sân im phăng phắc, giữa sân có một giếng nước, mép giếng bóng loáng, chắc hay có người dùng.
Vân Hiểu Tinh áng chừng thuốc giải trong tay, rất hài lòng với vận may của mình.
Con người luôn cần uống nước, nàng chỉ cần ném thuốc giải xuống giếng thì sẽ mau chóng giải xong độc cho phủ Lục Hoàng tử thôi.
Nàng khẽ một hơi, sau đó lập tức đặt thang xếp vào sân, thử trườn xuống dưới, nhưng nàng đã đánh giá thấp độ dày của rêu ở viện tử hẻo lánh này rồi, leo được một nửa, thang xếp bỗng trượt xuống, nàng cũng ngã ra sau...!
"Á!"
Tiếng hét kinh hãi vừa vang lên, một bàn tay bỗng bịt miệng nàng.
Gần như cùng lúc đó, nàng cũng rơi vào một vòng tay quen thuộc, nàng ngước mắt lên, thấy bộ đồ rất quen mắt.
Áo đen, khăn che mặt đen, tóc đen.
Người mặc đồ đen lại xuất hiện rồi!
Trong khoảnh khắc đó, nàng bỗng vươn tay kéo khăn che mặt của đối phương xuống, gương mặt quen thuộc kia khiến nàng sửng sốt: “Tiêu Quân Hạo...!
Nàng còn chưa dứt lời, cửa phòng ở gần đó đã bị mở ra, một người xách đèn bước ra ngoài, bóng dáng yêu kiều và mảnh mai, rõ ràng là nữ, giọng người đó nghe rất hoảng hốt: “Ai đang ở đó hả?”
Vân Hiểu Tinh giật mình, lập tức bị Tiêu Quân Hạo che miệng rồi ôm vào góc tối.
Tai cô gái kia rất thính, xách đèn lồng bước về phía này, đi từng bước một, bước chân rất nhẹ nhàng, như đang nện vào ngực của Vân Hiểu Tinh.
Tim Vân Hiểu Tinh đập thình thịch.
Nếu bị người khác bắt gặp, bao lời nàng nói trước đó đều vô nghĩa, nếu bệ hạ trừng trị nàng vì tội khi quân trong cơn tức giận thì phải làm sao bây giờ?
Cổ tay nàng bỗng bị bóp chặt, nàng cúi đầu nhìn thì thấy Tiêu Quân Hạo nắm cổ tay nàng, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Lát nữa ta ra ngoài, ngươi chạy đi"
Vân Hiểu Tinh chớp mắt mấy cái, hơi không quen với phong cách ân cần thái quá của Tiêu Quân Hạo, hắn bị người ta cướp xác à?
Trước ánh mắt ngờ vực của Vân Hiểu Tinh, Tiêu Quân Hạo vừa tức giận lại vừa lúng túng.
Mắt không thấy tâm không phiền, thế là hắn giơ tay lên, phủ khăn che mặt
A
của mình lên mặt nàng.
"
Khóe miệng Vân Hiểu Tinh giật khẽ.
Động tác thần kỳ gì thế này?
Trong lúc hai người âm thầm cãi cọ, cô gái kia đã bước tới, chậm rãi giơ đèn lồng lên...!
Tiêu Quân Hạo chắn trước mặt Vân Hiểu Tinh, ra hiệu cho nàng đi trước.
Vân Hiểu Tinh thủ thế sẵn, chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng lại có tiếng động vang lên gần đó, có người mở cửa viện tử, vội vàng bước vào: "Tam phu nhân!"
Cô gái lập tức quay lại, mừng rỡ nhào tới, hờn dỗi đánh vào ngực người kia: "Sao giờ ngươi mới đến, hồi nãy ta sợ hết hồn, cứ tưởng điện hạ đã phát hiện"
"Hôm nay điện hạ vừa đưa tiền cho Hạ Bát Lý, đang giận dữ bù đắp khoản thiếu hụt ở tiền viện, sao có thể tới đây được.
Người kia ôm lấy cô gái, hấp tấp xé quần áo nàng ta: "Nhớ thật, nô tài đến để hầu hạ Tam phu nhân đấy"
Cô gái bật cười yêu kiều, đèn lồng trong tay nàng ta rơi xuống, đúng lúc rơi cạnh thang xếp, khiến chiếc thang kia phát ra ánh sáng bạc lạnh lẽo.
Vân Hiểu Tinh che mặt, không dám nhìn.
"...!Tiêu Quân Hạo vẻ mặt lạnh tanh quay sang nhìn Vân Hiểu Tinh.
May mà cặp đôi yêu đương vụng trộm kia chỉ nhìn nhau, không quan tâm tới thứ trên mặt đất, thậm chí còn không thèm về phòng mà nằm xuống quấn quýt ngay tại chỗ luôn, cũng không sợ bị cảm khi làm ngoài trời, lăn lộn bên cạnh thang xếp!
Vân Hiểu Tinh tròn mắt, vô cùng hào hứng, vô thức rướn về phía trước, nhưng lại bị Tiêu Quân Hạo đẩy ra sau, thậm chí hắn còn giơ tay che mắt nàng!
"...!Vân Hiểu Tinh tức giận.
Hắn được nhìn còn nàng thì không, đây không phải tiêu chuẩn kép thì là gì chứ?
Nàng lập tức giơ tay lên, gạt tay Tiêu Quân Hạo, lại bị hắn thẳng thừng đè tay xuống, một tay hắn che mắt nàng, tay kia nhẹ nhõm giữ tay nàng, không nhịn được mà nói khẽ: "Đừng cử động lung tung!"
.