Cổ tay Diệp đại phu vẫn đang bị Tiêu Quân Hạo nằm trong tay, nhưng hắn ta không hề sợ hãi chút nào: “Từ nhỏ cha ta đã dạy ta không thể khuất phục, không thể e sợ lời bàn tán của người khác! Bây giờ thấy kẻ quyền quý ức hiếp dân chúng, người như chúng ta sao có thể nhẫn nhục được!
“.” Vân Hiểu Tinh rất muốn quất chết hắn ta luôn cho rồi, nhưng tạm thời không quất chết được, chỉ có thể tận tình khuyên bảo: “Diệp đại phu, ta không bắt người nhẫn nhục, nhưng có đôi lúc chúng ta bắt buộc phải thay đổi biện pháp, đổi sang cách khác phù hợp hơn! Ngươi hiểu không!”
Diệp đại phu nhìn nàng, chính nghĩa lẫm liệt đáp: “Vân Đại tiểu thư, người đã bỏ ra nhiều công sức cho chuyện này rồi, tiếp theo cứ giao cho tam tử bọn ta! Ta nhất định sẽ không để người khi không lại chịu uất ức đâu!”
Ấn đường Tiêu Quân Hạo khẽ giật, hắn bình tĩnh nhìn Vân Hiểu Tinh không biết đã cho Diệp đại phu uống bao nhiêu liều bùa mê thuốc lú, cố gắng dằn cơn giận không biết xuất hiện từ đâu xuống, lạnh lùng hỏi: “Vậy ngươi định đánh trống Đăng Văn bằng thân phận gì?”
AJE
Diệp đại phu sững sờ: “Đương nhiên là thái y của Thái Y viện rồi.
“Từ trước đến giờ Thái Y viện không can thiệp vào chuyện tranh đấu, chỉ một lòng cứu người, ngươi mà đánh trống thì sau này Thái Y viện phải làm việc tiếp kiểu gì đây? Ngươi muốn cả viện Thái y cũng bị liên luỵ vào luôn sao!” Tiêu Quân Hạo lạnh giọng quát.
Diệp đại phu ngơ ngẩn: “Ta chỉ cảm thấy bất công thôi mà, sao lại liên quan đến chuyện tranh đấu?”
Gân xanh trên trán Tiêu Quân Hạo lại giật giật: “Chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay ta đã vạch tội của Tiêu Quân Minh ư?”
“Ngài là ngài, ta là ta, ngài và ta vốn không liên quan gì tới nhau.
Tất nhiên sẽ không có ai liên tưởng đến việc tranh đấu rồi!” Diệp đại phu nghiêm mặt đáp.
Ánh mắt Vân Hiểu Tinh khẽ chớp, hai người này quen biết nhau?
Trống Đăng Văn được đặt ở trước Đại Triều điện, các quan viên đã hạ triều vẫn chưa đi hết, lục tục có người đi ra, ba người họ đứng ở đây quá bắt mắt, khiến rất nhiều người chú ý đến.
Vân Hiểu Tinh vội bảo: “Hai vị, hay là chúng ta đổi sang chỗ khác được không?”
Tiêu Quân Hạo nhìn nàng, rồi lại nhìn sang Diệp đại phu hồ đồ mất khôn, nhanh chóng quyết định trở tay tung một chưởng vào sau gáy của Diệp đại phu!
Hắn ta còn chưa la lên tiếng nào đã mềm nhũn ngả ra sau, được Vô Tung đỡ lấy.
Tiêu Quân Hạo lạnh lùng ra lệnh: “Đưa hắn ta về, dặn tổ mẫu của hắn ta trông cho kĩ, trước khi chuyện này xong không được cho hắn ta ra khỏi phủ”
“Vâng” Vô Tung đáp lời, khiêng Diệp đại phu xoay người rời đi.
Tiêu Quân Hạo nhìn Vân Hiểu Tinh đang thở phào, ánh mắt hơi sa sầm, không chút nghĩ ngợi kéo nàng đi đến chỗ vắng người.
Vân Hiểu Tinh cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, trong lòng cũng có một đống thắc mắc nên không giãy giụa, đi theo hắn về phía trước.
Nhìn từ xa lại trông có cảm giác phu thê hòa hợp rất hài hoà.
Cách đó không xa có người dừng bước lại, hắn ta nhìn về phía hai người rời đi bằng ánh mắt hung ác và nham hiểm, vẻ lạnh lẽo trên mặt không thể nào giấu được: “Quả nhiên hai người này đã cấu kết với nhau từ trước”
Người bên cạnh lập tức nói: “Lục điện hạ, tuy bệ hạ tức giận nhưng cũng không truy cứu đến cùng, có lẽ ông ấy cũng không để bụng lắm.
Chẳng qua Bát Hoàng tử đã nhằm vào ngài nhiều lần, cũng không thể không đề phòng.
Tiêu Quân Minh cười khẩy: "Tiêu Quân Hạo lòng dạ kín đáo, vì sự kiện Phượng Tinh mà bỏ cả Đại tiểu thư Vân gia, tất nhiên là muốn ngồi lên vị trí kia rồi!”
Người kia tiếp tục nói: “Lúc trước Vân Đại cô nương liều mạng muốn ly hôn với Bát Hoàng tử, nhưng hôm nay trông hai người có vẻ thân mật, Vân Đại Tướng quân lại yêu thương đứa con gái này nhất, khó bảo đảm sẽ không đứng về phe Bát Hoàng tử!”
Tiêu Quân Minh cười lạnh: “Có Vân Đại Tướng quân giúp đỡ thì đã sao, chỉ là một Đại Tướng quân, một kẻ thấp hèn xuất thân tầm thường thôi!”
“Điện hạ nói rất đúng.
“Thái Y viện đã đến phủ kiểm tra chưa? Nếu vẫn chưa giải được độc này, ta sẽ bắt hết bọn chúng lại hỏi tội!” Tiêu Quân Minh lại nghĩ tới chuyện phiền lòng này, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn!
“Đến rồi ạ! Họ nói là đã có khởi sắc, điện hạ yên tâm.
Nhưng vì bảo đảm an toàn, tốt nhất điện hạ nên sang biệt viện ở tạm ạ.
Tiêu Quân Minh gật đầu: “Không tới biệt viện, tới chùa, để phụ hoàng thấy được sự hối cải thành tâm của ta.
“Điện hạ anh minh!”
Tiêu Quân Minh cũng cực kì hài lòng với quyết định này của mình, vừa đi được vài bước, quản sự trong phủ Lục Hoàng tử đã vội vã chạy tới, mặt mày trắng bệch: “Điện hạ, không ổn rồi! Bệnh này không chữa được!”
Mí mắt Tiêu Quân Minh giật liên hồi: “Nhanh lên! Về phủ!”
Ở nơi khác, Vân Hiểu Tinh bị Tiêu Quân Hạo kéo đến chỗ vắng người, thấy xung quanh yên ắng, hắn mới nhìn nàng: “Ngươi muốn gây rắc rối thì đừng làm liên luỵ tới người khác! Tính hắn ta vốn lỗ mãng, không chịu sốc nổi!”
Vân Hiểu Tinh tự biết lần này mình đã sơ ý, khó được một lần không phản bác.
Nàng nhìn về hướng Vô Tung rời đi, hơi lo lắng hỏi: “Có nhốt được không?”
Lúc nãy khi nàng đuổi theo vị Diệp đại phu này đã được chứng kiến sự liều lĩnh của hắn ta, phải nói là y hệt thỏ điên.
Để nàng không đuổi theo kịp, thậm chí hắn ta còn chọc vào mông ngựa, suýt chút nữa bị ngựa hất xuống.
Tiêu Quân Hạo lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu đã biết trước thì sao còn trêu vào hắn ta?”
.