“Nếu Hạ Bát Lý đã được trồng trọt trên ruộng của nhà chúng ta, bây giờ họ bị bắt nạt, thân là một nửa chủ nhà, Vân gia chúng ta phải đi qua đó một cách thật hào phóng rồi.”
Vân Hiểu Tinh quay đầu lại thì thấy Vân Giai Ý chậm rãi bước ra.
Hôm nay nàng ta mặc y phục màu vàng nhạt, càng tôn lên vẻ ngoài thanh tú trắng trẻo của nàng ta, thanh lịch cao quý nhưng không quá nổi bật khiến người ta cảm thấy rất có thiện cảm.
Mười mấy nha hoàn nối đuôi đi theo sau, họ bưng đồ trong tay, từ vàng bạc cho đến vải tơ lụa, rồi đến dược liệu bánh ngọt, và còn rất nhiều thứ khác nữa.
So với Vân Hiểu Tinh và Ngọc Trân hai tay trống trơn, quần áo bình thường, đây mới là hình tượng của tiểu thư khuê các nhà giàu.
Ngọc Trân há hốc mồm, trông y hệt một đứa nhà quê ở nông thôn...!
Cách đó không xa lại truyền tới tiếng động, đoàn xe của Vân gia lũ lượt chạy ra từ cửa hông, mỗi chiếc xe đều chứa đầy ắp đồ đạc, rõ ràng mang theo rất nhiều thứ.
Vân Giai Ý duyên dáng bước tới, cười dịu dàng: “Tỷ tỷ, muội muội nghĩ, nếu chúng ta đã chi tiền ra sức thì phải thật hào phóng, cũng để cho tất cả mọi người biết Vân gia chúng ta thương dân chúng, tỷ thấy sao?”
Mắt Vân Hiểu Tinh sáng rực lên, ánh mắt nàng nhìn Vân Giai Ý có chút kính nể.
Nàng biết Vân Giai Ý chuẩn bị khá nhiều đồ, sáng nay quản sự đã đến báo, cũng đã nói những thứ được chuẩn bị không lấy trong kho phủ, đều trích ra từ của hồi môn của Đại phu nhân.
Lúc ấy nàng còn cảm khái Vân Giai Ý phải bỏ vốn, chắc sẽ trốn trong viện không ra ngoài.
Không ngờ nàng đã đánh giá thấp cô muội muội này rồi, người ta không chỉ hồi máu về nguyên trạng, còn biết thời biết thế thuận nước đẩy thuyền, chẳng những có thể làm Vân Hiểu Tinh nguôi giận, mà còn tiện thể nâng cao thanh danh của mình.
Cao tay, quả nhiên cao tay!
Chẳng qua không biết, nếu Vân Giai Ý biết người họ đối đầu lần này là Lục Hoàng tử thì sẽ có biểu cảm gì nhỉ?
Thấy Vân Hiểu Tinh không nói lời nào, Vân Giai Ý cắn môi nói tiếp: “Hay là tỷ ngồi chung xe với muội nhé? Hai tỷ muội chúng ta cũng tiện tâm sự với nhau hơn.
Nàng ta đã có chuẩn bị trước Vân Hiểu Tinh sẽ không đồng ý.
Nếu Vân Hiểu Tinh không đồng ý, khi nào cha về, nàng ta cũng có chuyện để đi nói với cha.
Vẻ kỳ quái thoáng qua trong mắt Vân Hiểu Tinh, nàng hơi nhướng mày, cười khẽ: “Nếu muội muội thậtad lòng muốn ngồi chung xe với ta, vậy thì đi thôi.” Nói xong, nàng xung phong lên xe ngựa đầu tiên.
Vân Giai Ý khẽ nhíu mày, tay cầm khăn tay siết chặt lại.
Trực giác mách bảo nàng ta, có vẻ như nàng ta đã đưa ra một quyết định sai lầm.
“Muội muội, sao muội chưa lên xe thế? Chẳng phải muội bảo muốn tâm sự với ta sao?” Giọng nói thong thả của Vân Hiểu Tinh vọng ra.
Vân Giai Ý lại nắm chặt khăn.
Lời đã nói ra khỏi miệng, nàng ta cũng không tiện phản bác nữa, đành phải dẫn nha hoàn lên xe.
Còn có nha hoàn ở cạnh, Vân Hiểu Tinh có càn rỡ thế nào thì chắc hẳn cũng phải kiềm chế phần nào đó.
Nha hoàn của Vân Giai Ý vừa định mở cửa xe giúp, Ngọc Trân đứng canh ở cổng lập tức đi quama ngăn cản: “Các tiểu thư muốn tâm sự với nhau, chúng ta vào làm gì! Chúng ta là nha hoàn thì phải biết ý một chút chứ
Dứt lời, nàng ấy dứt khoát kéo nha hoàn kia đi.
Vân Giai Ý không kịp cản, sau đó chỉ nghe Vân Hiểu Tinh nói vọng ra từ trong xe: “Muội muội vẫn chưa lên à? Muộn rồi đấy, đừng kéo dài thời gian nữa.
Vân Giai Ý cắn răng, đành phải tự mở cửa lên xe, vừa nhìn vào trong đã sững sờ.
Xe ngựa của Vân gia không nhỏ, chứa năm sáu người vẫn dư dả, nhưng hôm nay Vân Hiểu Tinh lại nằm một mình trên cái giường to nhất, ôm gối mềm trông có vẻ rất buồn ngủ: “Muội muội, tối qua Đại phu nhân chưa kịp sửa cổng, gió lùa vào cả đêm, ồn ào làm ta ngủ không ngon, ta ngủ bù trước nhé!”
Vân Giai Ý nghiến răng.
Cổng do ngươi phá cơ mà! Tối qua đã khuya, biết đi đâu tìm thợ sửa cổng chứ!
Hơn nữa đó là cổng trước, ngươi ở hậu viện, dù có gió lùa thì gió cũng không thể xuyên qua mấy căn viện đến chỗ ngươi một cách ma quái như thế được!
Vân Giai Ý căm hận trong lòng nhưng ép mình phải cắn răng dẫn lại, vừa định đi qua ngồi giường mềm khác, nhưng còn chưa ngồi xuống, nhìn qua đã thấy trên giường có rất nhiều con sâu nhỏ màu vàng, nàng ta lập tức tái mặt tái mày, hét toáng lên: “Có sâu! Có sâu!”
Vân Hiểu Tinh nhìn qua, cười khẽ: “Đó là đông trùng hạ thảo, ừm, gọi là sâu cũng đúng.
Đó là loại sâu mọc nấm ở đầu, nhìn không có gì nổi bật nhưng thực chất rất bổ dưỡng, muội ngồi sang bên cạnh đi, đừng đè lên bọn nó, đây là bảo bối ta mang tới cho Hạ Bát Lý đấy!”
Nhìn những con đông trùng hạ thảo kia, không biết là ảo giác hay sao mà Vân Giai Ý lại cảm thấy những con sâu này đang cựa quậy!
Mặt nàng ta tái nhợt, đâu dám ngồi, nàng ta cắn răng, cầm lấy nắm cửa định xuống xe!
Vân Hiểu Tinh thản nhiên lên tiếng: “Muội muội đi ra hả? Thế lại phải chuẩn bị thêm xe kiệu à? Ta đang gấp lắm, không đợi muội đâu.
...” Mặt mày Vân Giai Ý trắng bệch.
Chuẩn bị thêm một chiếc xe kiệu xứng với sa thân phận của nàng ta phải mất ít nhất thời gian một chén trà, xe bên này đi nhanh, có lẽ lúc đó đã đến Hạ Bát Lý rồi, vậy nàng ta chuẩn bị nhiều đồ như thế có khác nào giúp Vân Hiểu Tinh được vẻ vang!
Vân Giai Ý cắn môi, không nỡ bỏ lỡ thời cơ tốt để tranh đoạt danh tiếng này, cũng không dám ngồi gần, đành phải ấm ức lấy một cái ghế nhỏ trong góc ra ngồi xuống.
Khoé môi Vân Hiểu Tinh hơi nhếch lên, nhưng nàng phải khâm phục Vân Giai Ý.
Vì thanh danh của mình, Nhị cô nương Vân gia này không tiếc bỏ cả vốn lẫn gốc!
Nàng trở mình, bắt đầu ngủ bù.
.