*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Thị không kịp đề phòng, loạng choạng ngã nhào xuống đất, trán đập xuống đất, máu túa ra không ngừng!

“Mẹ ơi!”

Vân Giai Ý hoảng sợ mặt mày biến sắc, vội vàng đi tới đỡ Lục Thị, phẫn nộ trừng Vân Hiểu Tinh: “Vân Hiểu Tinh, tỷ làm gì thế! Mẹ muội là đích mẫu của tỷ đấy! Sao tỷ lại có thể ức hiếp bà ấy như vậy!”

Vân Hiểu Tinh chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái, lạnh lùng bước lại gần Lục Thị, ánh sáng trong đáy mắt của nàng sắc bén tựa lưỡi dao gió: “Lục Thị! Cha ta đánh Nam dẹp Bắc hơn hai mươi năm chính vì sự bình an của dân chúng Đại Lệ, vậy mà khi dân chúng gặp nạn, bà lại ngoảnh mặt làm ngơ! Lúc nào bà cũng bảo mình là chủ mẫu quản gia, bà quản gia kiểu đó đấy hả!”

Trái tim Vân Giải Ý thắt lại, nàng ta nhìn sang Lục Thị: “Mẹ đã làm gì vậy?”

Lục Thị vừa xấu hổ vừa tức giận, ảo não đáp: “Bọn chúng chỉ là một đám dân đen thôi, ta nói với ngươi làm gì.

Nếu để Thái hậu, để người trong cung biết Vân gia có quan hệ với một đám người như thế, chẳng phải sẽ làm mất thể diện của chúng ta sao! Ngươi không cần thể diện, nhưng Vân gia chúng ta thì vẫn cần!”

Lòng bàn tay Vân Hiểu Tinh lại ngứa tiếp rồi!

Nàng biết Lục Thị là một kẻ ngu xuẩn, nhưng nàng không ngờ bà ta lại ngu đến mức này!

Nếu hôm nay nàng không đến kịp thời, tất cả thanh danh bao năm qua của cha nàng đều sẽ bị huỷ hoại, đến lúc đó mọi người giậu đổ bìm leo, Vân gia sẽ ra sao chứ!

Lục Thị còn đang kêu gào, Vân Giai Ý cũng đã hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt, nàng ta vội vã nhìn về phía Lục Thị: “Mẹ à, mẹ bị hồ đồ rồi!”

Nàng ta đã nghe nói sơ sơ về việc Vân Hiểu Tinh hỗ trợ cho Hạ Bát Lý, nghĩ rằng dù sao chuyện này có lợi cho danh tiếng của Vân giaam và cũng có lợi cho nàng ta, nên nàng ta không để tâm lắm.

Mấy ngày nay nàng ta bận chuyện hội thi thơ với bàn luận văn chương nên không đoái hoài nhiều đến chuyện trong nhà, hoàn toàn không biết chuyện người của Hạ Bát Lý đến xin giúp đỡ!

Càng không biết Lục Thị chẳng những thấy chết không cứu mà còn ém nhẹm chuyện này!

Nếu để người khác biết, Vân gia nhà họ biết để mặt mũi ở đâu!

Lục Thị nhìn Vân Giai Ý bằng ánh mắt không thể tin nổi, vừa đau lòng vừa phẫn nộ: “Ý Nhi, sao con cũng nói giúp cho Vân Hiểu Tinh thế?”

Vân Giai Ý cũng không tiện giải thích nhiều với Lục Thị khi ở trước mặt Vân Hiểu Tinh, chỉ lo lắng nhìn nàng: "Tỷ tỷ, những người đó đã ổn chưa ạ?"

Vân Hiểu Tinh ngạc nhiên nhìn Vân Giai Ý, nàng nghĩ thầm, mặc dù nàng ta thanh cao, hay bo bo giữ mình, nhưng chung quy vẫn có đầu óc hơn Lục Thị, nàng cười khẩy: “Nếu có người mất mạng thật, ngươi nghĩ bà ta còn có thể yên ổn ngồi ở đây à!”

Vân Giai Ý lập tức thở phào, nói: “Tỷ tỷ, muộiad sẽ gọi người quản sự trong phủ qua đây ngay, muội và mẹ muội sẽ lo mọi thứ.

Nếu như thiếu người, muội và mẹ muội cũng có thể điều động người trong viện mình đi, với lại nhà ngoại của muội ở gần đó, muội sẽ cho người đi báo tin nhờ họ giúp một tay!”

Vân Hiểu Tinh liếc qua, phải công nhận cô muội muội nửa chừng này của nàng xử sự hết sức khéo léo, vừa chi tiền vừa ra sức, ai không biết còn tưởng nàng ta là người nhiệt tình giúp đỡ cơ.

Vân Hiểu Tinh vốn định tính món nợ này lên đầu Lục Thị, Vân Giai Ý thức thời hợp tác như vậy cũng giúp nàng tránh được khá nhiều rắc rối.

Nàng khẽ híp mắt, cười như không cười nhìn Lục Thị.

Quả nhiên, Lục Thị lập tức bùng nổ, bà ta kinh hãi thốt lên: “Gì cơ, chúng ta lo hết mọi thứ á, chuyện này có liên quan gì tới chúng ta? Rõ ràng chuyện này do Vân Hiểu Tinh gây ra, cũng không biết nàng ta dây vào loại người nào..

“Mẹ!” Vân Giai Ý đưa tay ra nắm chặt tay Lục Thị, nói gắnma từng chữ một: “Con nhớ chỗ mẹ còn giữ một ít nhân sâm và nhung hươu, lát nữa mẹ cũng sai người lấy ra rồi mang qua luôn đi, dù sao đồ trong nhà cũng tốt hơn ở ngoài, nếu cha biết thì sẽ vui lắm đấy ạ!”

Lục Thị đờ người ra, bà ta có thể phớt lờ Vân Hiểu Tinh, nhưng lại không thể không đếm xỉa đến suy nghĩ của Vân Duệ Khải.

Tuy Vân Duệ Khải bạc tình bội nghĩa với bà ta, nhưng ông cũng là trụ cột của phủ Đại Tướng quân, là thiếu niên tướng quân mà bà ta đã từng yêu từ cái nhìn đầu tiên...!Lục Thị cắn răng: “Được, để ta đi lấy!”

Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Vân Hiểu Tinh, sau đó mới quay người đi.

Nhìn theo bóng lưng của Lục Thị, một chút bất đắc dĩ vụt qua trong mắt Vân Giai Ý, nàng ta nhìn sang Vân Hiểu Tinh: “Tỷ tỷ, chuyện này...!cha đi chinh chiến ở ngoài vất vả, chúng ta đừng để những người này làm ông ấy phân tâm, có được không?”.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play