Tiêu Quân Hạo cuống lên, lập tức đứng dậy định đi, nhưng không sao chống nổi tác dụng của thuốc, người hắn vẫn mềm nhũn.

Nét mặt hắn lập tức trở nên hung tàn, nhìn chằm chằm vào Vân Hiểu Tinh, lời ít ý nhiều: “Điều kiện!”
Vân Hiểu Tinh thoáng sửng sốt, không ngờ vừa hay tin tiểu sư muội gặp chuyện, Tiêu Quân Hạo đã đồng ý ngay.
Mắt Vân Hiểu Tinh bỗng sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Quân Hạo, nói bằng giọng dò hỏi: “Điện hạ, là thế này, hồi trước ta hồ đồ nên mới bám riết lấy ngươi.

Nhưng giờ ta nghĩ thông rồi, nếu trong lòng Bát Hoàng tử chỉ có tiểu sư muội của ngươi, vậy ngươi dứt khoát cho ta một bức thư bỏ vợ đi! Sau khi lấy được thư bỏ vợ, ta sẽ rời khỏi phủ Bát Hoàng tử ngay! Từ giờ, chúng ta sẽ đường ai nấy đi! Ta và ngươi cưới gả riêng, không liên quan gì tới nhau nữa!”
“Ngươi mơ à, ngươi nghĩ phủ Bát Hoàng tử phủ của ta là nơi nào, thích đến là đến, thích đi là đi được chắc?!” Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Quân Hạo không nhịn được mà nổi trận lôi đình, mới thành thân được ba ngày mà hắn đã bỏ vợ, vậy thiên hạ sẽ nhìn hắn thế nào đây?!
Hắn nói tiếp: “Hơn nữa chúng ta được Hoàng thượng ban hôn, hồi trước ngươi lấy cái chết ra để đe doạ, ép ta cưới ngươi, giờ ngươi lại đòi ta bỏ vợ, Vân Hiểu Tinh, bổn hoàng tử chưa bao giờ trúng chiêu lạt mềm buộc chặt đâu.”
Vân Hiểu Tinh: “…”
Hay lắm, tưởng bở cũng là bệnh, chắc Tiêu Quân Hạo đã đến giai đoạn cuối rồi.
Nhưng chuyện này cũng khiến nàng hơi do dự, hồi trước nguyên chủ nằng nặc đòi được gả về đây, kết quả mới ngày thứ ba đã đòi ly hôn, có vẻ hình tượng này thay đổi hơi nhanh, liệu có bị người ta cho là bị yêu quái nhập vào không nhỉ…

Vân Hiểu Tinh xoắn xuýt một lát rồi mới miễn cưỡng nói lại: “Thế thôi, tạm thời không hoà ly cũng được, nhưng mấy hôm nữa là ngày lại mặt, ngươi phải đi cùng ta!”
Đi lại mặt với nàng?
Tiêu Quân Hạo nghiến chặt răng, mãi mới miễn cưỡng phun ra một chữ: “… Được.”
Vân Hiểu Tinh vui vẻ vỗ tay thành tiếng, sau đó trở tay, ném một viên thuốc cho Vô Tung: “Mang cho Trắc phi nhà ngươi uống, bảo đảm uống xong sẽ khỏi bệnh!”
Ánh mắt Tiêu Quân Hạo rất lạnh lùng, nàng còn bảo nàng không hạ độc, nàng chưa thấy triệu chứng của tiểu sư muội ra sao mà đã đưa ra thuốc giải rồi.
“Vô Tung, mang thuốc giải cho Trắc phi.”
“Vâng!” Vô Tung đỡ Tiêu Quân Hạo ngồi xuống ghế rồi quay người, đi thực hiện mệnh lệnh.
Nghe thấy thế, Vân Hiểu Tinh bĩu môi, hắn thương vị tiểu sư muội này thật đấy, chưa lo thân mình xong mà đã bảo ảnh vệ mang thuốc cho nàng ta rồi, không sợ nàng giết người cho hả giận nhân lúc hắn không cử động được hả?
“Được rồi, giờ độc của Trắc phi muội muội đã được giải quyết, chúng ta cũng không dây dưa gì với nhau nữa.

Bát Hoàng tử điện hạ, lát nữa bảo ảnh vệ của ngươi đưa ngươi ra ngoài nhé, tạm biệt.” Vân Hiểu Tinh ngồi trên mép giường, nghiêng đầu, vẫy tay với Tiêu Quân Hạo đang ngồi đờ trên ghế.
Tiêu Quân Hạo cố nén giận, nói bằng giọng đứt quãng: “Giải độc cho ta.”
Vân Hiểu Tinh như vừa nhớ ra, giả vờ kinh ngạc “Ồ” một tiếng rồi che miệng: “Ồ… Ta chưa nói cho ngươi biết hả? Điện hạ không trúng độc mà chỉ là thuốc mê… Chỉ là nhuyễn kinh tán thôi, khi nào hết giờ thì thuốc sẽ tự mất tác dụng, chắc thuốc còn có tác dụng với ngươi khoảng một nén nhang nữa đó.”

Bàn tay đang buông bên người của Tiêu Quân Hạo lập tức nắm chặt lại, hắn nhìn Vân Hiểu Tinh bằng ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Tiếc rằng Vân Hiểu Tinh không sợ chút nào, nàng nhún vai, dang tay ra: “Bát Hoàng tử, ngươi đường đường là Hoàng tử, sao kẻ hèn này dám hạ độc ngươi chứ! Ngươi hiểu lầm ta đúng không?”

Sau khi đi đưa thuốc xong, Vô Tung quay lại, tình cờ nghe thấy câu này, lập tức nhìn Vân Hiểu Tinh bằng ánh mắt lúng túng rồi nhìn sang Tiêu Quân Hạo, chờ mệnh lệnh.
“Dìu ta về viện đi.” Tiêu Quân Hạo nghiến răng.
“Vâng!” Vô Tung vội đỡ Tiêu Quân Hạo đứng dậy, Tiêu Quân Hạo thề, cả đời này của hắn chưa bao giờ thấy nhục như thế, nhìn gương mặt hả hê của Vân Hiểu Tinh, hắn sắp không kìm nổi lửa giận đang hừng hực trong lòng.
Thấy Tiêu Quân Hạo được Vô Tung đỡ ra ngoài, khập khiễng bước đi như con vịt Donald, cuối cùng Vân Hiểu Tinh cũng không nhịn được nữa mà bật cười.

Nỗi oán hận sau khi xuyên không cũng tan biến, nàng cao giọng nhắc: “Bát Hoàng tử! Đi từ từ thôi, ta vẫn chưa dặn xong đâu! Ngươi phải nhớ sau khi độc của Trắc phi được giải, hai người không được động phòng nữa, nếu không độc sẽ phát tác tiếp đấy!”
Tiếng cười hống hách và hả hê của Vân Hiểu Tinh truyền vào tai Tiêu Quân Hạo, khiến bầu không khí xung quanh hắn càng u ám hơn.
Vô Tung rùng mình, cẩn thận dìu hắn, thầm rầu rĩ, vẫn không dám nhắc tới gương mặt của điện hạ…
Tri Xuân uyển.
Tề Lâm Mạn thức trắng đêm, sau khi uống thuốc giải mà Vô Tung mang tới, cơ thể nàng ta lập tức đỡ hơn nhiều.
Nhưng cứ nghĩ đến việc đêm động phòng của sư huynh và nàng ta đã bị con khốn Vân Hiểu Tinh kia phá hỏng là Tề Lâm Mạn chỉ muốn xé xác nàng!

Nhưng chất độc đêm qua cũng khiến nàng ta cảnh giác, tạm thời không dám tùy tiện đối đầu với Vân Hiểu Tinh nữa.
Nghĩ tới đây, Tề Lâm Mạn bỗng đờ ra, quay sang nhìn nha hoàn đang hầu hạ mình, nén giận: “Đinh Đang, ngươi thấy con khốn Vân Hiểu Tinh hạ độc ta thật à?”
Đinh Đang biến sắc, lắc đầu lia lịa: “Trắc… Trắc phi nương nương…”
Nét mặt Tề Lâm Mạn trở nên dữ tợn, lập tức di chuyển, nhoáng cái đã đến trước mặt Đinh Đang.
Đinh Đang kinh hãi mở to mắt, chưa kịp nói gì thì đã bị Tề Lâm Mạn bóp cổ, gương mặt xinh đẹp kia dí sát lại, Tề Lâm Mạn nghiêm nghị chất vấn: “Khốn nạn, có phải đêm qua ngươi cố tình nhắc đến Vân Hiểu Tinh không? Nói! Có phải ngươi bị con khốn kia mua chuộc rồi không?!”
Đinh Đang không thở nổi, mắt đỏ hoe vì ngạt, nghe thấy thế, nàng ta nóng lòng muốn giải thích, nhưng không phát ra được tiếng nào, đành ra sức lắc đầu: “Ưm ưm ưm… Ưm ưm!”
“Sư muội? Muội tỉnh chưa?” Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói trong trẻo của Tiêu Quân Hạo truyền vào.

Người Tề Lâm Mạn cứng đờ, lập tức chột dạ, chẳng biết sư huynh đã nghe thấy chưa?
Nàng ta hất Đinh Đang ra, hạ giọng khiển trách: “Lặng lẽ cút xuống đi! Đừng để điện hạ nhìn thấy ngươi!”
Đinh Đang như được ân xá, cũng không dám giãy giụa, ôm mặt cúi đầu đi sau Tề Lâm Mạn, nhân lúc Tề Lâm Mạn mở cửa, nàng ta lập tức chạy đi.
Tề Lâm Mạn nhanh chóng điều chỉnh nét mặt dữ tợn của mình, chuyển sang dáng vẻ yếu đuối, dịu dàng oán trách: “Sư huynh, sao huynh lại đến đây… Á! Sư huynh, mặt huynh…”
Tề Lâm Mạn hô lên kinh hãi.
Tiêu Quân Hạo sững sờ, giơ tay sờ mặt nhưng không thấy gì, trên đường về phòng, độc trong người hắn đã biến mất, hắn nghĩ tới độc trong người Tề Lâm Mạn nên qua đây xem sao.
Thấy thế, Tề Lâm Mạn cắn môi, kéo tay hắn: “Sư huynh, huynh vào rồi nói tiếp.” Sau đó nàng ta im lặng kéo Tiêu Quân Hạo đến trước bàn trang điểm trong phòng, đưa một chiếc gương đồng cho hắn.

Tiêu Quân Hạo lập tức nhìn thấy hắn trong gương…

Và con rùa lớn bằng mực đen trên mặt hắn!!!

“… Vân, Hiểu, Tinh!” Tiêu Quân Hạo nghiến răng, thốt ra mấy chữ này, vô cùng giận dữ, bóp méo cả gương đồng trong tay.

“Tỷ tỷ quá đáng thật đấy! Sao tỷ tỷ có thể vẽ… vẽ thứ này lên mặt sư huynh?” Tề Lâm Mạn nheo mắt nhìn nét mặt Tiêu Quân Hạo, vừa lau cho hắn vừa cố tình nhắc tới gia thế của Vân Hiểu Tinh: “Dù sao tỷ tỷ cũng là nữ nhi của Đại Tướng quân, không ngờ lại vô phép như thế!”

Nhưng nàng ta đã lau bằng nước ấm và xà phòng thơm một lúc lâu mà vết mực trên mặt Tiêu Quân Hạo chỉ nhạt đi một chút.

Tề Lâm Mạn không biết phải làm thế nào, lẩm bẩm: “Sao… Sao không lau sạch được thế này?”

Tiêu Quân Hạo nhíu mày, quay đầu nhìn chiếc gương bên cạnh, cả con rùa kia nằm chễm chệ trên mặt hắn.

Đùng một cái, lửa giận mà hắn vừa dằn xuống lập tức xộc lên tận đầu, hắn giật lấy khăn từ tay Tề Lâm Mạn, nhìn vào gương, ra sức lau.

“Chết tiệt! Rốt cuộc đây là mực gì thế?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play