*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vân Hiểu Tinh mừng rỡ, lập tức định bước tới nhưng lại bị Xuân Nương kéo lại: “Đại tiểu thư, để thằng bé thanh thản đi.

Chúng ta hãy theo quy tắc của Hạ Bát Lý, người sắp chết đều phải ăn mặc chỉnh tề đợi người trong nhà tới đón.

Chúng ta, chúng ta đừng quấy rầy thằng bé nữa.

“Cậu bé vẫn chưa chết!”

“Sắp rồi.” Xuân Nương thì thào: “Sắp rồi.

Ánh mắt Vân Hiểu Tinh trở nên sắc bén, nàng hất tay Xuân Nương ra, bước nhanh đến bên giường bắt mạch cho cậu bé, mạch của cậu tuy yếu nhưng vẫn còn, rõ ràng vẫn chưa đứt đường sống!

Nàng quyết định dứt khoát: “Đưa cậu bé về phòng, ta sẽ điều trị cho cậu bé!”

Một câu nói giống như đạn pháo rơi xuống, khiến cho mọi người đều sững sờ tại chỗ, ngay cả Xuân Nương cũng không khỏi buông tay ra.

Trương Lý chính vẫn luôn suy sụp quỳ dưới đất lại nhào tới như điên, dùng sức đẩy Vân Hiểu Tinh ra!

Ông ấy rít lên: “Cô cút đi! Cô cho bọn ta ruộng trồng, cho bọn trẻ đọc sách, ta tưởng là cuộc sống tươi đẹp sắp đến rồi! Nhưng ngày tháng tốt lành còn chưa tới, cháu của ta lại sắp chết rồi! Bây giờ cô còn giả mù sa mưa làm gì, bọn ta gửi bao nhiêu thư cho phủ Đại Tướng quân, trước sau bị đánh bao nhiêu lần, chính là muốn cô cứu bọn ta! Nhưng khi đó cô ở đâu? Bây giờ người đã chết rồi, cô còn tới đây làm gì!”

Ngọc Trân đỏ mắt giải thích: "Mấy ngày nay tiểu thư nhà ta không có ở nhà, bọn ta hoàn toàn không biết ở đây xảy ra chuyện..

“Nàng ta không biết, chẳng lẽ Vân gia cũng không biết sao? Vân gia nhiều người như vậy, ngay cả một người đưa thư cũng không có chắc?" Trương Lý chính đẩy Ngọc Trân đang đứng trước mặt ngã xuống đất, rít lên: “Nàng ta và những quý nhân kia không khác gì nhau, nàng ta cũng không coi bọn ta là con người!”

“Trương Lý chính, ông nổi điên cái gì, đây chính là Đại tiểu thư..

Xuân Nương vội bước tới ngăn cản, nhưng lại bị Vân Hiểu Tinh bình tĩnh kéo ra, giương mắt nhìn quản sự vẫn đang ngẩn người, lạnh lùng ra lệnh: “Ngăn ông ấy lại!”

Mấy quản sự như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, nhanh chóng tiến lên ngăn cản Trương Lý chính đang nổi điên.

Vân Hiểu Tinh lạnh lùng nhìn Trương Lý chính: “Nếu ông muốn cháu trai mình chết thì cứ tiếp tục gây rối cho ta! Nếu cậu bé chết, đó là lỗi của ông!”

Gậy lớn đập tới, Trương Lý chính bị đập tới ngày người: “Cô, cô...!
Vân Hiểu Tinh nhìn về phía Xuân Nương: “Đưa cậu ấy vào! Nhanh lên!”

Xuân Nương giật mình một lúc, sau đó cuối cùng cũng hoàn hồn lại, chào hỏi mọi người rồi nhanh chóng nhấc cậu ấy lên.

Thấy mọi người vẫn còn ngây ra đó, nàng ta không khỏi sốt ruột giậm chân: “Còn ngớ ra đó làm gì! Người đã như vậy rồi, tệ nhất là chết, nói không chừng lại có thể sống thật

Cuối cùng mọi người cũng sực tỉnh, vội vàng đưa cậu bé vào phòng.

Vân Hiểu Tinh lại gọi quản sự: “Dùng lệnh bài của phụ thân ta, đến Thái Y viện mời đại phu.

Quản sự hơi sửng sốt: “Sao đại phu của Thái Y viện lại chịu tới được?”

“Vậy thì ép đi! Nhớ kỹ, ta không sợ gây chuyện phiền phức, làm càng lớn chuyện càng tốt!”

“Rõ!”

Quản sự vội vàng đi mời người, Vân Hiểu Tinh nhanh chóng bước vào phòng, cậu bé nằm yên trên giường không nhúc nhích, trên mặt lộ vẻ chết chóc.

Nàng cẩn thận kiểm tra mới phát hiện đứa trẻ này bị tổn thương nội tạng nghiêm trọng, phương pháp chữa bệnh hiện tại hoàn toàn không thể cứu sống được!

Nàng còn không ngẩng đầu lên, lập tức đưa ra quyết định: “Ngọc Trân, dọn phòng”

Ngọc Trân lập tức đuổi tất cả mọi người ra ngoài, bản thân nàng ấy cũng canh chừng ngoài cửa, Xuân Nương hoảng sợ nói: “Đại tiểu thư ở trong phòng một mình, không sao chứ?”

“Tiểu thư nhà ta giỏi lắm! Chuyện gì cũng có thể xử lý!” Ngọc Trân mù quảng tâng bốc.

Phòng không cách âm, những lời Ngọc Trân nói đều truyền vào tai Vân Hiểu Tinh, nhưng bây giờ nàng cũng không có thời gian để ý đến.

Nội tạng của đứa nhỏ này bị tổn thương quá nghiêm trọng, biện pháp thỏa đáng nhất là đưa vào phòng thí nghiệm tiến hành chữa trị toàn diện.

Mặc dù trước đó nàng đã mang được thảo dược vào không gian, nhưng cũng không chắc có thể đưa đứa nhỏ này vào!

Vân Hiểu Tinh lấy lại bình tĩnh, duỗi tay nắm lấy cổ tay cậu bé.

Nàng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ta lần nữa thì đã ở trong phòng thí nghiệm, nhưng không ngoài dự đoán, cậu bé không thể vào được.

Xem ra không gian này chỉ mở ra cho một mình nàng, nhưng điều này cũng hợp tình hợp lý, nếu như ai cũng có thể đi vào thì e là thế giới này sẽ hỗn loạn.

Nàng không có thời gian để thất vọng, vội vàng lấy túi chữa bệnh dã ngoại trong ngăn tủ ra, đây là trang bị cho nhiệm vụ dã ngoại trước đó, đều là dụng cụ phẫu thuật có thiết bị tích trữ điện, cho dù bên ngoài không có điện vẫn có thể thực hiện phẫu thuật dã ngoại với quy mô nhỏ, không ngờ nó lại có thể phát huy tác dụng vào lúc này.

Vân Hiểu Tinh mang đồ ra khỏi phòng thí nghiệm, đầu tiên là tiêm cho cậu bé một liều kháng sinh cực mạnh và một liều thuốc mê, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu bé, nàng thấp giọng nói: “Nếu ngươi muốn sống thì gắng gượng cho ta!”

Dù sao nơi này cũng không phải là phòng phẫu thuật chuyên nghiệp, hoàn toàn không được xử lý kháng khuẩn, cho dù ca phẫu thuật được thực hiện hoàn hảo thì cũng rất có khả năng nhiễm trùng dẫn đến biến chứng.

Nàng chỉ có thể đánh cược!

Vân Hiểu Tinh lấy lại bình tĩnh, cầm dao phẫu thuật lên, tay nghề vô cùng chuẩn xác mổ bụng cậu bé ra!

Keng!

Tiếng chuông cách đó không xa thong thả vang lên, là tiếng chuông Đại Triều giải tán.

Văn võ bá quan lần lượt ra ngoài, Tiêu Quân Hạo đi cuối cùng.

Lúc ra khỏi đại điện liền thấy Tiêu Quân Minh đứng trên bậc thềm ngọc, trên khuôn mặt tuấn tú ẩn chứa nụ cười lạnh lùng: “Bát đệ, trước giờ ta và đệ nước giếng không phạm nước sông, ta xây dựng Thần Cơ Doanh cũng là vì Đại Lệ của chúng ta, đệ cần gì phải ngăn cản hết lần này đến lần khác như thế? Rốt cuộc Vân gia đã cho đệ bao nhiêu lợi ích?

Tiêu Quân Hạo không kiêu ngạo cũng không tự ti, trầm giọng nói: “Lục ca, ta đã nói rất rõ, mặc dù nỏ Gia Cát kia chuẩn xác, nhưng tầm bắn quá ngắn, hoàn toàn không thể nào bắn được ở cự ly xa, giá thành lại cực kỳ đắt đỏ.

Nếu nó được trang bị trong doanh trại tiên phong thì có lẽ sẽ tạo được hiệu quả làm ít ăn nhiều, nhưng Thần Cơ Doanh của huynh được trang bị đầy đủ, tốn kém quá nhiều, quân bị vật tư của Đại Lệ ta vốn đã thiếu hụt, tại sao phải lãng phí nhân lực vật lực?

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play