Vân Hiểu Tinh xuất hiện ở đó, chắc chắn có quan hệ với đám người kia.
Có trợ tá nhỏ giọng nói: “Không động được người Vân gia, nhưng có thể động vào đám tiện dân mạng như cỏ rác kia.
Nếu Vân Đại tiểu thư để ý họ như vậy, có lẽ chúng ta có thể lấy đó làm con cờ.
Mí mắt thon dài của Tiêu Quân Minh khẽ nhấc lên, lộ ra ánh sáng sắc bén: “Vậy đi làm đi”
“Điện hạ yên tâm, thuộc hạ nhất định làm tốt, chỉ là Vân Đại tướng quân vẫn ở Kinh Thành, lỡ Vân Đại tiểu thư nói cho Đại Tướng quân..
Ánh mắt Tiêu Quân Minh lấp lóe: “Hôm qua binh bộ nói thổ phỉ Đông Nam hoành hành, Đại Tướng quân đã xin ý chỉ mấy lần, muốn đưa binh tới vây bắt tiễu trừ, nhưng bị phụ hoàng từ chối, theo ý của phụ hoàng là muốn Tiêu Quân Hạo đi...!Xem ra ta phải giúp Đại Tướng quân một tay rồi.
“Điện hạ anh minh!”
"Cho dù vậy cũng phải cẩn thận một chút, đừng để lộ dấu vết gì.
Dù Đại Tướng quân rời Kinh thì hôm đó Tiêu Quân Hạo cũng bảo vệ Vân Hiểu Tinh, bây giờ nó ở trên triều liên tục đềad xuất dừng xây dựng Quân Cơ Doanh, cũng không biết có tâm tư gì.
Nhớ đến sự coi trọng của phụ hoàng với Tiêu Quân Hạo, Tiêu Quân Minh như bị hóc xương cá ở cổ họng!
Tiêu Quân Hạo chỉ là một đứa con trai thấp hèn do một Mỹ nhân sinh thôi, vậy mà bây giờ lại ngồi ngang hàng với hắn ta, thậm chí trong triều còn có người nói Tiêu Quân Hạo cao hơn hẳn ta, nếu lần này không thể mượn chuyện xây dựng Quân Cơ Doanh chèn ép hắn, sao hắn ta có thể cam tâm!
“Đi đi!”
“Vâng!”
Trợ tá vội vàng rời khỏi thư phòng, một lúc sau đã tự mình dẫn một đội nhân mã ra khỏi phủ Lục Hoàng tử, nhânma sắc trời tối âm thầm đi về phía Hạ Bát Lý.
Vân Hiểu Tinh không biết âm mưu nhằm vào nàng đang tới gần, lúc này nàng đang ăn cơm với Vânsa Duệ Khải.
Mấy ngày nay Vân Duệ Khải bận rộn đầu tắt mặt tối, khó khăn lắm mới về một lần, mọi người đều tụ tập đông đủ, tuy không thể nói là cười nói vui vẻ, nhưng phu thê hòa thuận, phụ từ tử hiếu, giữ được trạng thái cân bằng trong ngượng ngập.
Ngọc Trân không khỏi liếc nhìn Vân Hiểu Tinh.
Trước khi đến tiểu thư nói đây là một bữa Hồng Môn Yến, nhưng bây giờ đã ăn được một nửa rồi, trông vẫn rất hòa bình mà.
Vân Hiểu Tinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cười vui vẻ rót rượu cho cha.
Rượu còn chưa đầy đã nghe Vân lão phu nhân họ khẽ: “Bây giờ Lục Thị đã về, nó cũng biết sai rồi, mà phạt cũng phạt rồi, nên cho đương gia chủ mẫu như nó quản chuyện nhà đi.
Đương gia chủ mẫu không quản chuyện nhà mà lại để tiểu thư trong phủ quản, nếu truyền ra ngoài, cũng không phải là hành vi của gia tộc lớn.
Lục Thị lập tức yếu đuối nhìn Vân Duệ Khải, mềm mại nói: “Tướng quân, thiếp thân ở trong am đã rút kinh nghiệm, biết sai rồi.
Là thiếp thân nhất thời hồ đồ, phụ sự ủy thác của Tướng quân và tỷ tỷ!”
Vân Duệ Khải nhìn Lục Thị, Lục Thị trải qua khổ sở, khuôn mặt gầy đi nhiều, mặt mày có thể thấp thoáng thấy được dáng vẻ năm xưa.
Ông lại nhớ đến những năm đó mình chinh chiến Nam Bắc, cả phủ Tướng quân do bà ta gánh vác.
Vừa nghĩ đến đây là khó tránh khỏi thấy hơi áy náy.
“Cha, uống rượu đi ạ.
Vân Hiểu Tinh bình tĩnh rót đầy rượu cho Vân Duệ Khải rồi đưa qua.
Vân Duệ Khải nhìn Vân Hiểu Tinh, lòng lập tức lệch đi, ông nhận lấy ly rượu, bình tĩnh nói: “Lần này đón bà về, chủ yếu là vì nhạc mẫu bệnh nặng, vừa hay bà có thể có thời gian tận hiếu bên giường bệnh.
Ta thấy Tinh Nhi quản lý rất quy củ, chuyện trong phủ, bà tạm thời không cần bận tâm.
Mặt Lục Thị khế biến sắc, vô thức định mở miệng mắng chửi, nhưng tay áo bị Vân Giai Ý khẽ kéo lại.
Vân Giai Ý đứng dậy, nói với Vân Duệ Khải: “Cha, người cũng biết rồi đấy, bệnh của ngoại tổ mẫu là vì lo lắng cho mẹ mà ra, nếu có thể giải quyết được phiền não của ngoại tổ mẫu, tất nhiên ngoại tổ mẫu có thể khỏi bệnh rồi.
Vân lão phu nhân than: “Đảng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Ngoại tổ mẫu con chỉ có một đứa con là mẹ con, bà ấy còn là người có tấm lòng thương người, tất nhiên ngày đêm lo lắng.
Những năm này bà ấy cũng lo lắng cho các con nhiều, tính ra thì là Lục gia ta có lỗi với bà ấy”
Lục Thị chảy nước mắt: “Là con bất hiếu, mẫu thân con đã lớn tuổi rồi mà đứa con bất hiếu như con vẫn khiến người phải lo lắng.”
Vân Duệ Khải nhíu mày không nói gì.
Vân Hiểu Tinh khẽ nhướng mày, sau đó bỗng cười: “Cha, người ta nói hai người phụ nữ một vở kịch, nhà chúng ta có bốn phụ nữ, ngày ngày dựng rạp hát kịch cho người, người thấy có vui không? Hay là con cũng hát kịch cho người nhé?”
Tất nhiên Vân Duệ Khải nhìn ra lão phu nhân và Vân Giai Ý giúp Lục Thị, ông không khỏi thương tiếc Vân Hiểu Tinh hơn, lập tức nói: “Con nói ra xem nào.
“Lão phu nhân Lục gia là người thấu hiểu lẽ phải, tất nhiên cũng biết Đại phu nhân làm sai, với tính cách thương người của bà ấy, tất nhiên là mong con gái mình thay đổi, một lòng hướng thiện.
Đừng nói là tranh quyền đoạt vị, tốt nhất là tự xin ly hôn, để tránh làm nhục Vân gia.
Cho nên, các người thật sự hiểu lầm trái tim nhân từ của bà ấy rồi!”
Vân Hiểu Tinh chống tay thở dài, bày ra vẻ “các ngươi đều là đám nhân loại ngu xuẩn”!
Mọi người há mồm trợn mắt!
Đây là suy luận kiểu gì vậy, nhưng họ lại không thể phản bác được!
Mặt Lục chợt Thị biến sắc: “Vân Hiểu Tinh, ngươi dám bôi nhọ trưởng bối, đây là thái độ ngươi nên có với trưởng bối sao!”
.