*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Đệ!”

“Ở phía trước! Ở phía trước kìa!” Tiếng hét của trẻ con vang lên, có mấy nhai dịch thở hồng hộc đi tới, vừa nhìn thấy hai người đang đối đầu, mặt họ nhất thời biến sắc.

Bãi săn ở gần đây, thuộc khu vực quản lý của họ, mấy vị Hoàng tử thường xuyên tới đây săn bắt, tất nhiên họ nhận ra hai người đang giương cung bạt kiếm chính là

Lục Hoàng tử và Bát Hoàng tử!

Họ hoảng loạn quỳ xuống: “Tham kiến Lục Hoàng tử, Bát Hoàng tử!”

Tiêu Quân Hạo thả dây thừng, hờ hững lùi lại một bước.

Tiêu Quân Minh khịt mũi, cũng không thật sự ra tay với Tiêu Quân Hạo trước mặt nhiều người, hắn ta thu roi lại: “Sao các ngươi lại tới đây?”

Một nha dịch chảy mồ hôi đầy đầu: “Đứa bé này nói có người, có người đang...!đang đánhma nhau chỗ này...!nên bọn ta mới...!
Nói một câu không dễ nghe thì có ngày nào ở Hạ Bát Lý không đánh nhau đâu, họ cũng lười quản, nhưng hôm nay có mấy vị Hoàng tử và Đại Tướng quân tới đây săn bắt, nhỡ xảy ra chuyện gì ở trước mặt quý nhân thì là chuyện mất mạng như chơi!

Nhưng ai ngờ người đánh nhau lại là Lục Hoàng tử và Bát Hoàng tử chứ!

Trong lòng nha dịch kêu khổ, vô thức muốn tìm đứa bé kia trút giận, ai ngờ đứa bé vừa nãy kéo họ tới đây rất tinh quái, thấy tình hình không ổn nên đã chuồn tới góc nào rồi, không tìm thấy đâu nữa!

Bầu không khí bỗng đông cứng lại!

Vẫn là Tiêu Quân Hạo mở miệng trước: “Lục ca, chắc mấy người Ngũ ca đợi sốt ruột rồi, hay là chúng ta qua đó trước nhé?”

Tiêu Quân Hạo chủ động lùi một bước.

Sắc mặt Tiêu Quân Minh đã dịu lại, cũng biết nếu cứ gây chuyện sẽ không dễ thu dọn, làm mất mặt mình.

Hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Quân Hạo và Vân Hiểu Tinh, kéo dây cương, quay người rời khỏi con hẻm!

Vân Hiểu Tinh hơi thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Quân Hạo chẳng thèm nhìn nàng, chuẩn bị rời đi.

Vân Hiểu Tinh luôn giữ vững quan điểm có ơn phải báo, lập tức nói: “Đa tạ!”

Xuân Nương và thiếu niên kia cũng vội vã dập đầu: “Đa tạ Bát Hoàng tử! Đa tạ Bát Hoàng tử điện hạ!”

B

Tiêu Quân Hạo hơi khựng lại, nhìn bộ đồng phục vải bông màu xanh thẫm còn mới toanh của thiếu niên, rồi lại nhìn đứa bé trốn trong góc cách đó không xa, bộ đồ của đứa bé kia giống y đúc với của thiếu niên này!

Hạ Bát Lý chỉ là một khu ổ chuột, sao có thể có quần áo sạch sẽ chỉnh tề như vậy, hơn nữa còn giống nhau như đúc?

Nghĩ cũng biết trong này có ẩn tình.

Hắn khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Vân Hiểu Tinh tỏ ra vô tội bên cạnh.

Vân Hiểu Tinh giả vờ không nhìn thấy gì hết.

Ánh mắt Tiêu Quân Hạo hơi trầm xuống, khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc không có chút ý cười nào, nghiêm nghị nói: “Ta không cần biết ngươi muốn làm gì, giờ đang là thời buổi loạn lạc, ít gây chuyện thị phi lại đi, thân phận Hoàng tử không phải người mà ngươi có thể dễ dàng trêu đùa đâu!”

Vân Hiểu Tinh cười khan.

Ngài ơi, ngươi còn bị ta bỏ kia kìa!

Nhưng nàng cũng không phải người không biết điều, tất nhiên nghe ra được Tiêu Quân Hạo đang nhắc nhở mình, chỉ là giọng điệu ác liệt, nghe không giống có ý tốt.

Nàng bĩu môi, hờ hững nói: “Người không phạm ta thì ta không phạm người.

Tiêu Quân Hạo hờ hững nhìn nàng, đáy mắt lóe lên vẻ bất lực không ai thấy.

Hắn quay người định đi ra ngoài, nhưng vừa đi được mấy bước đã dừng lại, ghét bỏ nói: “Trông chừng con ngựa hoang kia của ngươi cho hẳn hoi vào!”

Vân Hiểu Tinh chẳng hiểu ra sao: “Hả?”

Nói linh tinh gì thế?

Nàng đưa mắt nhìn Tiêu Quân Hạo ra khỏi con hẻm, lúc này mới nhớ mình còn chưa hỏi hắn sao lại tới đây, nhưng bỗng nghe thấy ở đầu hẻm có tiếng vó ngựa vang lên, Đại Hắc anh võ vô địch của nàng cuối cùng cũng xuất hiện, chỉ là không biết có chuyện gì mà trông nó rất chán nản, cả người dính đầy cỏ khô, đi đường không có chút lực nào.

Vân Hiểu Tinh vỗ nói: “Hắc Tử, ngươi lại gây ra họa gì rồi?"

Hắc Tử ghét bỏ xoay mặt, khẽ khịt mũi một tiếng.

Xấu!

Quá xấu!

Sao có thể so được với con ngựa trắng hiên ngang hùng dũng, là cái mà không thua gì đực kia!

Nhưng Đại Hắc nó chỉ qua đó ngửi rồi dựa gần thôi mà đã bị nó đã cho một phát.

Thật ra đá cũng chẳng sao, ngựa cái đều kiêu ngạo mà, nó là ngựa đực, có thể hiểu được, nhưng sao chủ nhân của con ngựa trắng kia có thể là sát tinh muốn cưỡi lên người nó vào hôm đấy cơ chứ! Nó sợ tới nỗi chạy ngay về.

Không ngờ sát tinh còn chạy theo tới đây!

Nó hoảng hốt chạy bừa, trốn vào chuồng lừa bên cạnh...!Đám lừa cái kia, lại dám nhòm ngó mông của ông đây!

Làm gì có cái lý đó!

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play