*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mẹ Cẩu Oa cũng nói: “Không không không, là bọn ta nhát gan, đã từng thấy khí thế lớn thế này bao giờ đâu, không liên quan tới quản sự, người trong phủ Tướng quân đều hiền lành, đều tốt! Tốt như Đại tiểu thư vậy!”

Cách so sánh này không ra ngô cũng chẳng ra khoai, còn có chút phá hỏng phép tắc, nhưng mọi người lại thấy Vân Hiểu Tinh cười vui vẻ, biết nàng không nổi giận, đương nhiên cũng không dám nói thêm gì.

Ý cười lóe lên trong đáy mắt Vân Hiểu Tinh.

Thực ra nàng cố ý hỏi như vậy đấy.

Nàng muốn người ngoài biết rằng, phủ Đại Tướng quân có quy củ nặng nề nhưng không bao giờ cậy thế bắt nạt người khác.

“Cha Cẩu Oa đã đỡ hơn chưa?"

“Đỡ rồi, đỡ rồi! Sáng nay còn ăn một bát cháo trắng to lắm!” Mẹ Cẩu Oa nói to, lại nhanh nhẹn dập đầu với Vân Hiểu Tinh: “Cha đứa nhỏ đã nói rồi, bảo ta dập đầu một cái với người! Đừng có ai ngăn cản!

Thính đường vốn uy nghiêm lạnh lùng lập tức tràn ngập bầu không khí vui vẻ, mọi người không nhịn được mà bật cười.

Vân Hiểu Tinh cũng cười theo, quay đầu ra hiệu Ngọc Trân lấy xấp khế ước kia ra, nói: “Chỗ ta có tám trăm mẫu ruộng tốt, ở ngay ngoại thành, cách chỗ các ngươi cũng không xa, mọi thứ đều đầy đủ, chỉ thiếu người trồng ruộng.

Nếu các ngươi muốn, hôm nay có thể ấn dấu tay ở đây rồi cầm về trồng.

Một miếng bánh nhân thịt rất to rơi xuống, đập cho người của Hạ Bát Lý đều hoảng hồn, nhìn Vân Hiểu Tinh bằng ánh mắt không thể tin nổi, cuối cùng vẫn là mẹ Cầu Oa lắp bắp nói: “Đại tiểu thư, thế này, thế này sao mà được? Ruộng tốt như vậy, những kẻ hạ đẳng như bọn ta sao mà xứng!” Vân Hiểu Tinh bật cười: “Đất chính là đất, ai cần cù vất vả trồng thì sẽ có thu hoạch, lẽ nào còn xem các ngươi đẹp hay xấu chắc? Chuyện này thì có gì xứng với không xứng chứ.

“Nhưng...!
“Khế đất ở ngay đây, nếu các ngươi tin ta thì cầm đi mà trồng, ta cũng không để các ngươi trồng không công đâu.

Nếu các ngươi trồng không tốt ta cũng sẽ thu lại.

Sau này ta sẽ cho người tới, ai sẵn sàng sống bằng sức mình đều có thể ký tên lấy ruộng từ chỗ ta.

Điều kiện giống như ta nói bây giờ, đương nhiên ta sẽ cho người giám sát để thu lương thực, ta cũng sẽ đặt ra tiêu chuẩn, nếu đất tốt trồng ra gạo xấu, ta cũng không để yên đâu.

Còn tiền thuê thì cứ tính theo giả các ngươi thuê ở chỗ Lưu đại địa chủ đi, ta cũng có thể cho các ngươi mượn trâu cày, chỉ thu tiền thôi, có được không?”

“Thể đâu có được!” Mẹ Cẩu Oa buột miệng nói: “Bên Lưu đại địa chủ toàn là đất hoang, còn đất của người toàn là ruộng đất tốt nhất, sao có thể thu như vậy được, muốn thu cũng phải thu theo giá ruộng tốt!”

Hai người mà mẹ Cẩu Oa tìm đều là người thành thật trong Hạ Bát Lý, một người đàn ông trung niên trong đó quỳ phịch xuống đất: “Đừng nói là theo giá ruộng tốt, cho dù có gấp đôi, ta cũng chấp nhận! Trước đây ta vẫn luôn trồng hoa màu, những ruộng này của người đều là ruộng tốt nhất trong

vòng trăm dặm xung quanh chỗ bọn ta.

Người trồng ruộng như bọn ta, chẳng phải đều muốn trồng ruộng tốt sao!”

“Đúng đấy!” Một người khác cũng bật khóc: “Đại tiểu thư, chỉ cần người chịu cho bọn ta trồng, bọn ta có làm trâu làm ngựa có thức đêm không ngủ cũng phải trồng số đất kia của người cho thật tốt! Chắc chắn sẽ nhiều lương thực hơn người khác, để người được nở mày nở mặt!”

Vân Hiểu Tinh bật cười: “Vậy là trồng đúng không?”

“Trồng! Bọn ta nhất định sẽ trồng!”

Vân Hiểu Tinh ra hiệu quản sự dẫn họ ra ngoài, rồi lại gọi mẹ Cầu Oa lại: “Ta thấy Cẩu Oa cũng không còn nhỏ nữa, nên học vỡ lòng rồi đấy?”

Nghe thấy chuyện này, hai nam nhân vốn đã đi tới cửa cũng dừng chân, quay đầu lại nhìn chằm chằm.

Ai mà không muốn con mình được đi học biết chữ, không phải làm những kẻ mù chữ nữa, nhưng lại không có tiền.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play