*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vân Duệ Khải đã chinh chiến nhiều năm, không cần nhìn nỏ Gia Cát thật, chỉ xem bản vẽ thôi cũng biết nỏ Gia Cát không tầm thường rồi!

Ông ngước mắt nhìn Vân Hiểu Tinh, gương mặt phong sương trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng sắc bén và lạnh lùng, cuối cùng cũng toát lên phong thái của Đại Tướng quân.

“Con lấy nó ở đâu?” Ông trầm giọng hỏi.

Vân Hiểu Tinh cười, ngồi đối diện ông: “Con tự vẽ ạ”

Đôi mắt hổ của Vân Duệ Khải trợn tròn!

Tuy ông hết sức cưng chiều Vân Hiểu Tinh, nhưng cũng hiểu con gái mình không phải tài nữ danh môn giỏi giang xuất sắc gì.

Nhưng cho dù không phải, con bé vẫn là bé cưng của ông.

Nhưng đứa con gái vốn chỉ biết làm nũng và mè nheo lại đột ngột sở hữu tài năng đáng mơ ước như thế, dường như chỉ trong chớp mắt mà gà mái đã biến thành vịt.

Không hề có niềm vui bất ngờ, chỉ có sự kinh hãi thôi!

Người cha già bị dọa cho hết hồn lập tức luống cuống.

Ông không dám hỏi tới cùng, đành nhỏ giọng hỏi dò: “Bảo bối à, có phải gần đây người trong nhà đã khiến con chịu ấm ức không? Con cứ nói với ta, ta sẽ phân xử cho con!”

Ông thiên về hướng Vân Hiểu Tinh bị ấm ức nhưng không dám nói thẳng, nên mới tìm mọi cách để mua đồ tới đây, đòi tình yêu thương.

Vân Hiểu Tinh dở khóc dở cười: “Ai dám để con chịu ấm ức ạ? Cha nghĩ đi đâu thế?”

Trong nhà có rất nhiều người không ưa nàng, nhưng họ cũng không dám gây sự với nàng đâu.

“Vậy..” Vân Duệ Khải ngập ngừng.

Vân Hiểu Tinh ngắt lời ông: “Cha, đúng là do con vẽ đấy ạ.

Con đã làm bán thành phẩm rồi, nhưng Lục Hoàng tử lại ưng nó trong tiệc ngắm lan hôm nay, nên nằng nặc đòi mua về.”

Nàng miêu tả ngắn gọn sự chấn động mà nỏ Gia Cát gây ra và thái độ của mấy Hoàng tử, ngước mắt với vẻ vô tội: “Con thực sự không muốn khoa trương như thế, nhưng tiểu thư Chương gia vênh váo quá, con không nhịn được...!
Lục Hoàng tử đã đưa nàng rất nhiều ngân phiếu, nàng không định giữ lại làm của riêng, cũng không định giấu Vân Duệ Khải.

Tuy nỏ Gia Cát lợi hại nhưng cũng không phải vũ khí thần thánh gì, tố chất và thái độ của các Hoàng tử mới là thứ cần được xem xét nhất.

Theo nàng thấy, mấy Hoàng tử khác đều có tố chất bình thường, không đáng được trọng dụng, chỉ có Lục hoàng tử Tiêu Quân Minh và Tiêu Quân Hạo đang nằm binh quyền, vừa được Hoàng đế ưu ái, vừa được lòng dân.

Nhưng theo tình hình căng thẳng giữa hai phe trong bữa tiệc hôm nay, tốt nhất Đại Tướng quân vẫn nên giữ thái độ trung lập.

Dù sao Càn Khang Đế cũng đang khỏe mạnh, nếu Đại Tướng Quân chọn phe quá sớm thì sẽ khiến mọi người bàn tán, để lộ điểm yếu.

Nàng biết Vân Duệ Khải đã cân nhắc rồi, dù sao ông mới đúng là người đi trên mũi đao.

Quả nhiên, sắc mặt Vân Duệ Khải càng nghiêm túc hơn, ông nhìn chằm chằm vào nỏ Gia Cát, bỗng chốc không nói năng gì.

Vân Hiểu Tinh không chắc chắn lắm về thái độ của Vân Duệ Khải, mắt nàng sáng lấp lóe, hơi e dè: “Cha, có phải con đã làm sai điều gì không?” Liệu Vân Duệ Khải có trách nàng lắm chuyện không?

Cuối cùng ông cũng nhận ra người trước mặt không phải thuộc hạ, mà là đứa con gái cưng luôn được ông nâng niu.

Vân Duệ Khải vươn tay theo thói quen, định bế nàng rồi xoa đầu nàng như khi còn bé, nhưng giơ tay được một nửa lại nhận ra nàng đã lớn, đành rụt tay về.

“Sai chỗ nào? Nếu ai dám bảo con sai, ông đây sẽ đánh chết hắn! Con gái của Chương Bách Viễn chứ gì? Nàng ta dám ức hiếp con, mai ông đây sẽ ngáng chân cha nàng ta!”

"

Vân Hiểu Tinh thầm thả lỏng, mỉm cười: “Cha oai phong nhất!”

Vân Duệ Khải xua tay: “Cha liều mạng bao năm vì muốn che chở cho người nhà.

Mẹ con...!ta không bảo vệ được, cho nên kiểu gì ta cũng phải bảo vệ con.

Bé ngoan, đừng sợ, cho dù trời sập, ta cũng đỡ cho con!”

Vân Hiểu Tinh mỉm cười ngọt ngào, nói bằng giọng mềm mại: “Con biết mà, cha tốt nhất ạ.

Vân Duệ Khải vui vẻ ra mặt, lại chăm chú nhìn bản vẽ nỏ Gia Cát kia: “Bé ngoan, nói chứ, thứ này của con đúng là cực tốt, mai ta sẽ mang cho đám Lão Lưu xem, còn phải bảo họ là con vẽ, để họ ghen tỵ tới chết! Nhưng sao cha không biết chuyện con biết thiết kế binham khí? Mấy ngày nay con thay đổi quá, cha cũng kinh ngạc lắm đấy!”

Vân Hiểu Tinhim cố gắng khiến ánh mắt mình trở nên ảm đạm và ấm ức, nhìn Vân Duệ Khải, nói khẽ: “Đương nhiên là vì bây giờ cha đang ở nhà, có cha che chở, con cũng yên tâm nên thông minh hơn”

Chứng kiến vẻ ấm ức của con gái, Vân Duệ Khải thót tim: “Con nói linh tinh gì thế, cho dù mấy năm trước ta không ở nhà, chẳng lẽ vẫn có người dám ức hiếp con à?”

Vân Hiểu Tinh đã nhìn thấy sự ngờ vực trong mắt Vân Duệ Khải.

Nàng cụp mắt, nuốt những lời định nói xuống, từ tốn mỉm cười: “Cha, cha nói đúng, không ai dám ức hiếp con.

Chưa tới lúc, nàng vẫn phải chờ thêm một thời gian.

Vân Duệ Khải còn chưa kịp nói gì, nàng đã bỗng như nhớ ra điều gì đó, bèn vỗ taymm cười: “Đúng rồi cha, lần này con còn nhận được một cây lan phi thủy, cha nói xem con nên đặt nó ở đâu ạ?"

“Lan phỉ thúy của Ngũ Hoàng tử à?” Mắt Vân Duệ Khải sáng lên, lập tức quên luôn sự ngờ vực trước đó: “Ngài ấy đưa con thật à? Cây lan phỉ thúy đó là giống của Tây Vực, dù có nghìn vàng thì cũng khó mua! Bé ngoan, chỗ con cũng không có phòng hoa, hay đưa tới chủ viện của ta nhé..”

Không ngờ người đàn ông sắt thép thẳng như ruột ngựa này cũng có một trái tim học đòi văn vẻ.

Vân Hiểu Tinh mỉm cười: “Không phải vậy đâu ạ, con không chăm đâu, con định đưa cho Tần Nhậm Phong, nhưng hắn không chịu lấy Vân Duệ Khải sửng sốt: “Lần này con gặp Thế tử Tần gia à?”

“Vô Song công tử danh bất hư truyền, ôn hòa lễ độ, có nhân phẩm tuyệt vời” Vân Hiểu Tinh nhìn ông, nói với vẻ tiếc nuối: “Tiếc rằng hắn không có duyên với nhà ta

“Tần gia rất trung liệt, Tần Tướng quân xả thân vì nước, Tần Nhậm Phong cũng là người chính trực, nếu không hồi trước, ta cũng không chủ động đề nghị làm thông gia.

Nào ngờ.” Trong mắt Vân Duệ Khải xuất hiện vẻ tức giận: “Lục Tĩnh Văn ngu xuẩn thì cũng thôi đi, cả Giai Ý cũng làm bừa theo, thôi, không đề cập tới hai mẹ con bà ta nữa, nghĩ thôi cũng tức giận rồi!”

Sau khi ngấm ngầm nhắc nhở xong, Vân Hiểu Tinh cười tít mắt: “Con thấy Tần Nhậm Phong rất hào phóng, còn chủ động bảo sẽ tìm hai nghệ nhân trồng hoa cho nhà chúng ta.

Cha cũng biếtai con không giỏi chăm sóc mấy thứ hoa cỏ này mà.

Con đã bảo người ta mang tới phòng ấm của cha rồi, cha hãy thương con, chăm sóc nó giúp con nhé, được không?”

Sao Vân Duệ Khải lại không biết Vân Hiểu Tinh đang cố gắng dỗ mình vui chứ? Ông thấy rất mừng, gần như không kìm được nụ cười trên mặt, vươn tay búng trán nàng: “Tiểu hồ ly này, giỏi dỗ cho cha vui thật!”

“Cha không cần ạ? Nếu không cần thì con cho người mang đi nhé?” Vân Hiểu Tinh giả vờ, cười nói.

Vân Duệ Khải trừng mắt nhìn nàng: “Con dám à!”

Hai cha con đều bật cười, tiếng cười vui vẻ lan rất xa, lọt vào tai Vân Giai Ý vừa bước tới cổng viện, nụ cười của nàng ta cứng đờ, không khỏi nắm chặt chiếc khay trong tay, bát canh mộc nhĩ trắng trên khay cũng lắc lư, đổ hơn phân nửa!

Nha hoàn Hàm Ngọc giật mình, không khỏi đau lòng: “Tiểu thư, đây là canh mà người vất vả nấu mà

Tiếng cười vui vẻ trong phòng khiến tim Vân Giai Ý nhói đau, trong đôi mắt xinh đẹp xuất hiện vẻ tàn nhẫn.

Nàng ta ném luôn canh mộc nhĩ xuống

đất: “Tốn hai canh giờ thì đã sao, đâu sánh bằng cây lan phỉ thúy kia được? Giờ ta vào đó cũng chỉ tự chuốc nhục vào người thôi!”

Nàng ta định kể lể sự ấm ức và nhục nhã của mình với Vân Duệ Khải nhân lúc mang canh mộc nhĩ tới, nào ngờ Vân Hiểu Tinh đã tới sớm hơn nàng ta!

Hàm Ngọc thận trọng nhìn sắc mặt khó coi của Vân Giai Ý, hơi sợ hãi.

Từ sau khi Đại tiểu thư về, tính cách của Nhị tiểu thư ngày càng tệ.

Ở ngoài còn đỡ, nhưng vừa về viện là trút giận lên các nô tài như họ ngay.

Giờ nàng ta chịu nhục như thế, không chừng khi về, nàng ta sẽ đổ hết sự giận dữ lên đầu họ.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play