*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vân Hiểu Tinh tự biết hôm nay nàng thắng mà không vẻ vang gì lắm, nhưng trước ánh mắt dò xét của Tiêu Quân Hạo, nàng vẫn giữ vững quan điểm thua gì thì thua, chứ không được thua khí thế, thế là nàng trừng mắt nhìn lại hắn với thái độ hùng hồn!

Vân Hiểu Tinh đã chuẩn bị sẵn tinh thần Tiêu Quân Hạo sẽ làm khó rồi, nào ngờ Tiêu Quân Hạo chỉ bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt hơi phức tạp, cuối cùng không nói gì nữa.

Vân Hiểu Tinh nhìn theo bóng lưng hắn, không khỏi sững sờ.

Tiêu Quân Hạo dễ tính như vậy từ bao giờ thế, đổi nết rồi à? Hồi trước ở phủ Hoàng tử, nàng không sai nhưng vẫn bị hắn giận cá chém thớt, giờ hắn nắm được điểm yếu của nàng nhưng lại bỏ qua?

Tiêu Quân Hạo có địa vị không tầm thường ở Đại Lệ, Vân Hiểu Tinh chỉ là một nữ tử nhưng lại thắng được hắn, lúc này đám đông cũng đang nhìn nàng như nhìn khỉ, ai cũng có vẻ không dám tin, tuy không nói nhưng không có ai tin cả.



Hình như Đại cô nương Vân gia hơi khác trước.

Trước đó Tề Mộng Nhiên đã thấy cảnh Vân Hiểu Tinh ức hiếp Vân Giai Ý mấy lần, tưởng đối phương là loại ngang ngược và dốt nát nên không có nhiều thiện cảm với nàng.

Nhưng sau hành động vừa rồi, giờ so sánh lại, nàng ta cảm thấy Vân Đại tiểu thư khác hẳn với người trong ấn tượng của mình.

Giờ Vân Hiểu Tinh tự tin tươi tắn, xinh đẹp rạng ngời, khiến người khác nể phục.

Nàng ta cũng thích tranh nên rất khâm phục kỹ năng phác thảo của Vân Hiểu Tinh trước đó.

Sau khi chần chừ một lúc, Tề Mộng Nhiên vẫn lấy hết can đảm để bước tới: “Vân Đại cô nương.”

Vân Hiểu Tinh nhận ra Tề Mộng Nhiên là cô nương đã nói chuyện với Vân Giai Ý trong tiệm son phấn hôm đó.

Tuy trước đó đối phương và nàng có chút xích mích, nhưng nàng ta không phải loại giả dối như Vân Giai Ý.

Nàng mỉm cười, chủ động tiếp lời: “Tranh mỹ nữ mà Tề tiểu thư vẽ trước đó rất đẹp.”



Mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng, nàng hiểu rõ, nàng có cách vẽ đặc biệt nên mới thắng được Bách mỹ đồ.

Tranh của triều đại này khá giống Hoa Hạ cổ đại, chú trọng việc truyền tải thần thái, còn phác thảo thì ngược lại, cần khiến người ta nhầm giả với thật, đạt tới hiệu quả của máy ảnh.

Họ thấy mới mẻ vì chưa từng tiếp xúc với phác thảo thôi.

Nếu ở thời hiện đại, nét vẽ tỉ mẩn và tinh tế của Tề Mộng Nhiên mới là quốc túy thực thụ.

Tề Mộng Nhiên hơi đỏ mặt: “Vẫn không bằng cô, khi nào Đại cô nương có thời gian, ta sẽ nhờ cô chỉ giáo.”

“Tề cô nương khách sáo rồi.”

Thấy thái độ hòa nhã của Vân Hiểu Tinh, đám đông không khỏi rung động, mấy cô gái nhà quyền quý to gan cũng xúm lại, Vân Hiểu Tinh đang vui nên cũng cười nói với họ, trông rất hòa thuận.

Một cô nương mặt tròn trong số họ nói khẽ: “Ta cảm thấy Hiểu Tinh tỷ tỷ hơi khác hồi xưa.

Thấy Vân Hiểu Tinh nhìn sang, nàng ấy đỏ mặt, vội nói: “Chào Hiểu Tinh tỷ tỷ, ta họ Lục, là thứ nữ của Lục gia, cha ta là Trung Thư lang - Lục Tư Hùng.”

Vân Hiểu Tinh cũng cười theo: “Đích nữ và thứ nữ khác nhau gì chứ, chỉ là cách gọi thôi.

Hơn nữa, ta nhớ Lục lão Tướng quân, tổ phụ của muội rất thương một đứa cháu trong nhà, còn nói nàng ấy là mày liễu không nhường mày râu, các cháu trai cũng phải đứng sang bên cạnh, chẳng biết có phải muội không nhỉ?”

Được nàng khen như thế, Lục Tiểu Tiểu đỏ mặt, hơi ngượng ngùng: “Đúng là tổ phụ khá thương ta, ta hành xử lỗ mãng, khiến Hiểu Tinh tỷ tỷ chê cười rồi.

“Gì mà chê cười với không chê cười, hồi trước ta còn hành xử hoang đường hơn, mọi người đừng chê cười ta là được.

Thấy thái độ của nàng hào sảng như thế, Lục Tiểu Tiểu không nhịn được mà hỏi: “Ta thấy tỷ tỷ mới đúng là mày liễu không thua mày râu, sao trước đó...!
Nàng ấy im lặng giữa chừng, sợ mình sẽ chọc vào nỗi đau của Vân Hiểu Tinh.

Vân Hiểu Tinh thản nhiên nhún vai, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ai chẳng có lúc giả điền giả dại chứ? Hồi ấy ta...!chỉ là mơ mộng hão huyền thôi.

Ta muốn Bát Hoàng tử nhìn ta lâu hơn một chút, yêu mà không có được nên mất hết chừng mực, làm bao nhiêu chuyện hoang đường.

Giờ nghĩ lại đúng là quá ngốc nghếch.

May mà sau lần đó, ta cũng nghĩ thoáng hơn, dưa hải xanh không ngọt, cũng xem như biết quay lại sau khi lạc lối!”

Mọi người hiểu ngay.

Họ đều là thiếu nữ trẻ trung, có những suy nghĩ khó nói, nghe thấy thế, họ lập tức cho rằng mình đã hiểu Vân Hiểu Tinh, Lục Tiểu Tiểu có tính cách thẳng thắn nên nói ngay: “Giờ cũng ổn rồi mà, xem như thoát khỏi bể khổ!”

Tề Mộng Nhiên vội đẩy nàng ấy: “Tiểu Tiểu, không được nói thế.” Có khác gì đang bảo Bát Hoàng tử là bể khổ không?

Lục Tiểu Tiểu cũng nhận ra mình nói nhầm nên hơi ngượng ngùng.

Thấy nàng ấy ngượng, Vân Hiểu Tinh mỉm cười, cố gắng hạ giọng: “Đúng là thoát khỏi bể khổ mà? Hồi ta còn ở phủ Bát Hoàng tử, làm gì có cơ hội nói cười với mọi người chứ, ta bị nhốt trong đó suốt, còn bị trượng phu hắt hủi nữa kìa!”

Vân Hiểu Tinh tự thấy giọng nàng không lớn lắm, thật ra Tiêu Quân Hạo đã nghe thấy hết từng câu nói và hành động của nàng.

Ánh mắt hắn trở nên âm u, hắn uống cạn rượu trong chén: “Miệng lưỡi sắc bén thật! Đúng là không biết điều!”

Chẳng biết Vân Hiểu Tinh có nghe thấy không, nàng bỗng ngẩng đầu, nghênh ngang làm mặt xấu với bên này.

Tiêu Quân Hạo sặc rượu, càng tức giận hơn: “Dáng vẻ gì thế, không ra thể thống gì cả!”

Ngũ Hoàng tử Tiêu Quân Vĩ liếc hắn, bật cười: “Nếu đệ đã chán ghét nàng ta như thế, sao hồi nãy không vạch trần mánh khóe của nàng ta? Tuy ta không biết nàng ta đã giở trò gì, nhưng với bản lĩnh của đệ thì không thể là thành tích đó được.”

Trong mắt Tiêu Quân Hạo xuất hiện vẻ ngượng ngùng không thể phát hiện, hắn quay mặt đi, làm như không nghe thấy lời Tiêu Quân Vĩ nói.

Tiêu Quân Vĩ bật cười, nghĩ sang chuyện khác.

Tần Nhậm Phong đang đứng gần đó, đã nhìn thấy hết hành động của Ngũ Hoàng tử và Tiêu Quân Hạo, trong đôi mắt sáng ngời xuất hiện cảm xúc phức tạp, Bát Hoàng tử vẫn còn tình cảm với Vân Hiểu Tinh à?

Vân Hiểu Tinh thắng liền hai ván, mọi người bị kích động, cũng hào hứng hẳn lên, ai cũng muốn xem xem Vân Hiểu Tinh có thể thắng ván cược này không.

Trong khu vườn nhỏ đã đông nghịt người, chật như nêm cối.

Ở vòng thứ ba, họ sẽ so tài đánh đàn.

Vân Giai Ý vẫn chưa thi đấu trong hai ván đầu, giờ là người lấy cổ cầm đầu tiên, chiếm một vị trí.

Lúc này nàng ta mặc bộ đồ trắng, không vướng bụi trần, bàn tay ngọc ngà khế giơ lên, dây đàn lập tức phát ra tiếng trong trẻo và mãnh liệt.

Nàng ta ngước mắt nhìn Vân Hiểu Tinh, tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh tanh, nàng ta nói bằng giọng êm tai: “Tỷ tỷ, muội muội cũng muốn thử trong ván

thứ ba này.

Tỷ muội chúng ta cùng lên thi, tỷ nhớ nhường muội nhé.”

Thật ra Vân Giai Ý không nên xuất hiện ở đây, nàng ta nên ngồi dưới sân khấu, mỉm cười cổ vũ Vân Hiểu Tinh, mỉm cười nhìn Vân Hiểu Tinh thua, sau đó lên nói mấy câu xã giao, rồi cuối cùng so tài thay nàng, dùng tiếng đàn mà nàng ta luôn tự hào để giành lấy sự khen ngợi từ mọi người.

Sau đó nàng ta sẽ được cả danh lẫn lợi, vừa áp đảo được Vân Hiểu Tinh, vừa giữ vững danh tài nữ!

Ban đầu nàng ta cứ tưởng Vân Hiểu Tinh thua chắc rồi, nào ngờ Vân Hiểu Tinh lại may mắn như thế, thắng cả Chương Như Bội lẫn Tiêu Quân Hạo!

Hơn nữa chẳng những nàng thẳng mà còn thay đổi suy nghĩ của đám đông về nàng, khiến mọi người khen ngợi nàng, thậm chí ngay cả, ngay cả...!
.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play