Tiêu Quân Vĩ nảy sinh ý muốn chiêu mộ, cười nói: “Lan phỉ thuý có thể được Thế tử khen như thế, cũng không uổng công ta vất vả một chuyến
Tiêu Quân Vĩ vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn Tần Nhậm Phong lập tức có thêm phần nóngam bỏng!
Mặc dù Tiêu Quân Vĩ không thể tranh ngôi vua, nhưng chung quy vẫn là Hoàng tử, lại còn là thương nhân giàu nhất Đại Lệ.
Thế tử phủ Tây Bình Hầu được lọt vào mắt xanh của hắn ta, sớm muộn gì cũng sẽ lên như diều gặp gió thôi!
Ánh mắt mọi người sáng rực, nhưng trông Tần Nhậm Phong thì lại rất bình thản, không hề dao động trước lợi nhục, Tiêu Quân Vĩ càng đánh giá hắn ta cao hơn.
Vân Hiểu Tinh cười khẽ, mặc dù nàng nghe Tần Nhậm Phong nói cả buổi vẫn không hiểu rốt cuộc chậu lan phỉ thuý này có gì tốt, nhưng nếu hắn ta có thể nhân cơ hội này để một bước lên trời, chấn hưng phủ Tây Bình Hầu, thì cũng vẫn có thể coi là một chuyện tốt.
Mọi người thay nhau nói hùa theo, bỗng chốc chỉ còn tiếng cười nói rôm rả, cứ như tranh chấp giữa Vân Hiểu Tinh và Chương Như Bội khi nãy hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy.
Tiêu Quân Vĩ tiện thể nói: “Nếu hôm nay đã có dịp tụ hội, đang lúc rảnh rỗi chi bằng thi đấu cho vui, tiền cược sẽ là chậu lan phỉ thuý này, mọi người thấy sao?”
Mọi người đều xôn xao cả lên!
Vân Giai Ý không kìm được nói: “Nghe nói điện hạ đã bỏ ra rất nhiều tiền cho chậu lan phỉ thuý này, để chăm sóc nó càng tốn công sức hơn nữa, điện hạ hào phóng thật đấy ạ.
Tiêu Quân Vĩ cười nhẹ một tiếng, giọng điệu đầy sảng khoái: “Vui một mình không bằng vui chung, nếu lan phỉ thuý có thể có được một vị chủ tốt cũng là chuyện tốt mà, chẳng qua không biết hôm nay ai sẽ có bản lĩnh mang nó về thôi.
Nghe vậy, mọi người liền rối rít khen điện hạ hào phóng.
Chương Như Bội nhìn Vân Giai Ý đang nhìn chậu lan phỉ thuý với ánh mắt toả sáng, bèn xì khẽ một tiếng, chỉ là một chậu lan phỉ thuý thôi, nàng ta vẫn chưa để vào mắt.
Nhưng khi nhìn thấy Vân Hiểu Tinh ngán ngẩm đứng đó, sầu cũ hận mới đồng loạt dâng trào, nàng ta cố tình nói: “Ta từng nghe nói Vân Đại Tướng quân thích hoa lan, thậm chí còn xây cả một vườn lan, chắc Vân Đại cô nương hiếu thảo cũng muốn giành được chậu hoa lan này nhỉ, nếu đã vậy thì ngươi có dám cược một ván với ta không?”
Vân Hiểu Tinh nhướng mày: “Hửm?" Cha thích hoa lan ư?
“Nếu như ngươi thắng, ta sẽ quỳ xuống dập đầu với ngươi, còn nếu ngươi thua, ngươi phải...!
Chương Như Bội còn chưa nói hết lời đã nghe thấy tiếng ồn ào cách đó không xa, nàng ta vừa nhìn qua đã thấy Tiêu Quân Hạo trong đám đông, trái tim lập tức đập nhanh thình thịch, mặt cũng đỏ bừng cả lên!
Gần như chỉ trong tích tắc, nàng ta liền sửa tiền cược, lớn tiếng nói: “Vân Hiểu Tinh, nếu như ngươi thua, ngươi phải thừa nhận mình nói xấu Bát Hoàng tử và xin lỗi ngài ấy trước mặt mọi người!”
Đúng lúc mấy vị Hoàng tử đi đến, họ cũng nghe được những lời của Chương Như Bội.
Tiêu Quân Hạo sầm mặt lại, nhìn về phía Vân Hiểu Tinh đứng trong đám đông, sau đó không tự chủ được mà sinh ra chút bất lực!
Nữ nhân này lại làm cái quái gì nữa thế?!
Vân Hiểu Tinh cũng nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Tiêu Quân Hạo, thật lòng cảm thấy mình oan uổng vô cùng.
Nàng thựcge sự chẳng làm gì cả, ai bảo hắn thu hút ong bướm, lại còn có người hâm mộ cuồng nhiệt như Chương Như Bội cơ?
Nàng rời mắt khỏi Tiêu Quân Hạo, nhìn lướt qua mấy vị Hoàng tử khác.
Đi đẳng trước nhất là Đại Hoàng tử Tiêu Quân Hiên, là vị Hoàng tử lớn tuổi nhất.
Hắn ta đã hơn bốn mươi tuổi, chỉ nhỏ hơn Vân Duệ Khải mấy tuổi thôi, nhưng bản tính háo sắc tham tài, sức khoẻ sa sút vì bị tửu sắc và tiền bạc đào rỗng, khuôn mặt cũng khá anh tuấn lại tràn đầy dấu vết của sự hưởng thụ phung phí, trông còn già hơn cả Vân Duệ Khải.
Nghĩ đến việc Tiêu Quân Hiện còn từng có ý định cưới nàng, Vân Hiểu Tinh liền cảm thấy buồn nôn, nhưng dù hắn ta có lòng dạ bất chính thì vẫn là Hoàng trưởng tử chân chính, Càn Khang Đế không có đích tử, vị Hoàng trưởng tử Tiêu Quân Hiến này cũng khá được coi trọng.
Đi sát theo sau Tiêu Quân Hiện chính là Tử Hoàng tử Tiêu Quân Khanh, mẹ đẻ của hắn ta chỉ là tỳ nữ trong cung, cũng không được yêu thích, do đó Tiêu Quân Khanh có khí chất điềm đạm, không tranh không đoạt, thoạt nhìn khá giống với Ngũ Hoàng tử Tiêu Quân Vĩ, chẳng qua Tiêu Quân Vĩ nhã nhặn hơn, mang lại cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp.
Nhưng chó không sủa rất hay cắn người, ai biết dưới vẻ ngoài như cẩm tú này sẽ cất giấu mưu đồ gì chứ?
Người khiến Vân Hiểu Tinh chú ý nhất là Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh.
Mẫu phi của Tiêu Quân Minh là Lưu Quý phi, bà ta rất được yêu thích, nhà ngoại gia tộc Lưu Thị cũng là một gia đình giàu có, điều hiếm hoi hơn là Tiêu Quân Minh không hề kiêu ngạo, văn võ song toàn, nắm trọng binh trong tay giống Tiêu Quân Hạo, là người xuất sắc trong số các Hoàng tử.
So với dáng vẻ lạnh lùng khó ưa của Tiêu Quân Hạo, Tiêu Quân Minh có phong thái của một vị tướng phong độ, tính cách hài hước, lại còn cao lớn tuấn tú, cómm thể nói là người được chú ý nhất trong số các Hoàng tử!
Thật không ngờ bữa tiệc ngắm lan của Tiêu Quân Vĩ lại mời được cả bốn vị Hoàng tử, xem ra cái danh thân với nhiều người của Ngũ Hoàng tử không phải giả.
Nàng khẽ nheo mắt, bắt đầu suy tính, mỉm cười với Chương Như Bội: “Được thôi! Ta cược!”
Mấy vị Hoàng tử đều tỏ ra kinh ngạc.
Vân Hiểu Tinh được Thái hậu yêu thương hết mực, cho nên ít nhiều gì họ cũng đã từng gặp Vân Hiểu Tinh.
Trong ấn tượng của họ, nàng là người ngang bướng xấu xí, hôm nay gặp mặt không ngờ lại xinh đẹp như thế.
Tứ Hoàng tử và Lục Hoàng tử còn bình thường, Đại Hoàng tử Tiêu Quân Hiên nhìn vóc dáng yểu điệu mảnh khảnh và khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng, trong mắt không hề che giấu vẻ tham lam!
Tiêu Quân Hạo nhìn thấy ánh mắt của Đại Hoàng tử, đôi lông mày hơi cau mày, rồi lại nhìn về phía Vân Hiểu Tinh đang thu ong hút bướm mà không hề hay biết, đúng lúc nhìn thấy nàng nghiêng đầu nói chuyện với Tần Nhậm Phong, nụ cười rạng rỡ càng tôn lên dung mạo xinh đẹp của nàng, trông tựa như ánh trăng sáng.
Tiêu Quân Hạo khẽ híp mắt, đột nhiên cảm thấy nụ cười của Vân Hiểu Tinh thực sự rất chướng mắt.
Khi nhìn thấy sắc mặt Tiêu Quân Hạo hơi khó coi, ánh mắt Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh khẽ chớp động, hắn ta bỗng mỉm cười: “Vụ cá cược này thật thú vị,
Bát đệ, chi bằng chúng ta cũng góp vui, cượcsy một ván đi, xem là Vân Đại cô nương thẳng hay là Chương tiểu thư thẳng, đệ thấy sao?”
“Ta không thích mấy trò này, Lục ca đừng lôi ta vào.” Tiêu Quân Hạo mở miệng từ chối, ánh mắt âm u.
Tiêu Quân Minh cười một tiếng, chẳng qua ý cười không đạt tới đáy mắt, trong lời nói lộ ra mấy phần bắt buộc: “Sao Quân Hạo lại mất hứng thế, hôm nay Ngũ ca mời huynh đệ chúng ta đến chơi, dẫu sao đệ cũng không nên không nể mặt Ngũ ca chứ.”
Khi không lại bị kéo vào, Tiêu Quân Vĩ cười khổ.
Lão Lục lấy hắn ta làm cầu nối để làm khó dễ Bát đệ đây mà!
Hắn ta ho khan, vừa định nghĩ cách hoà giải thì đã nghe Vân Hiểu Tinh tò mò hỏi: “Cũng thú vị đó, có thể cho ta cược với không?”
Mí mắt Tiêu Quân Hạo khẽ giật, ánh mắt rất đỗi kinh hãi, hắn bình tĩnh nhìn về phía Vân Hiểu Tinh.
Nàng nhảy ra làm gì thế?
Hắn lập tức phản đối: “Không được!”
Nhưng Vân Hiểu Tinh lại làm như không hiểu lời từ chối của Tiêu Quân Hạo, nàng cười tủm tỉm: “Bát Hoàng tử điện hạ, ngài hẹp hòi thế làm gì? Nếu các ngài đã lấy ta làm tiền cược thì ta cũng muốn kiếm một khoản, không được sao?”
“Ngươi..” Lại nổi điên gì đó?
Tiêu Quân Hạo xụ mặt.
Vân Hiểu Tinh vờ như sực nhớ tới chuyện nào đó, bèn vỗ tay nói: "Mặc dù ta muốn cược, nhưng giờ lại hơi khó khăn.
Hôm nay ta đi vội, không đem theo bạc nên cũng không có bạc để cược, Bát Hoàng tử điện hạ cho mượn ít bạc có được không?”
Tiêu Quân Hạo tỏ thái độ kiên quyết: “Không”
Ngọc Trân run bần bật, không dám nói câu nào..