Đinh Đang hít vào một hơi, theo bản năng nhìn sang Tề Lâm Mạn, kết quả bị sắc mặt u ám của nàng ta doạ cho hoảng sợ lùi lại một bước!
Ngày thường Trắc phi nương nương còn ổn, chỉ là có xung đột với Hoàng tử phi, đừng nói là gặp nàng, nghe nhắc tới thôi cũng không được!
Cách đây không lâu, một tỳ nữ bưng trà chỉ vì nói bừa một câu Hoàng tử phi thích trà trắng mà đã bị đánh chết, cũng may khi đó điện hạ đang đi tuần tra ở ngoại thành, không ở trong phủ nên mới giấu được.
Nhưng có thật là đã giấu được không?
Điện hạ đã về phủ được vài ngày, nhưng ngoài bữa đầu về có đến Tri Xuân uyển một lần, cuối cùng không còn ghé qua nữa.
Trắc phi nương nương cho mời liên tục lại chẳng thấy đâu, nàng ta nóng lòng quá, vắt hết óc suy nghĩ mấy ngày mới nhớ ra mình có một căn trạch viện ở bên phố Chính Nam, bèn lấy cớ cúng bái để mời điện hạ gặp nhau ở đây.
Ngày thường Trắc phi nương nương ghét nhất là tiệm sách, vì buổi cúng bái lần này mà đã đi tìm bản cầm phổ Huyền Sơn lão nhân thích nhất, hôm qua vất vả lắm mới ưng ý một bản đơn lẻ, nhưng vì không đem đủ bạc, vì giữ bí mật nên cũng không tiện nhờ quản sự giao tới, do đó mới trì hoãn, không ngờ vừa chậm một bước đã bị người khác mua mất
Người mua không phải ai xa lạ mà chính là Hoàng tử phi!
Lầnam này quá trùng hợp!
Vân Hiểu Tinh cũng nhìn thấy Tề Lâm Mạn, đôi lông mày hơi nhướng lên.
Ơ kìa, oan gia ngõ hẹp à?
Sao Tề Lâm Mạn lại trông như “nàng giết cả nhà nàng ta” thế nhỉ? Chẳng lẽ vì chưa động phòng thành công nên bực tức trong lòng?
Vân Hiểu Tinh lập tức cười xấu xa.
Lúc nàng đi đúng là đã “bất cẩn” quên đưa thuốc giải cho Tề Lâm Mạn, nhưng Tiêu Quân Hạo cũng không cần, nếu nàng ta muốn trách thì hãy trách người sư huynh tốt của mình ấy.
Chỉ nhìn nụ cười xinh đẹp trên mặt Vân Hiểu Tinh thôi là cơ mặt của Tề Lâm Mạn đã run rẩy không thể kiểm soát, nàng ta khẽ hít một hơi, nhìn sang Đinh Đang còn đang sững sờ bằng ánh mắt sắc lẹm!
Sao còn chưa đi!
Vân Hiểu Tinh chỉ là một nữ nhân bị chồng ruồng bỏ và bị đuổi ra khỏi phủ Hoàng tử thôi, nàng ta mới là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của phủ Bát Hoàng tử, lẽ nào lại để một người đường đường là Trắc phi của phủ Hoàng tử như nàng ta đi đôi co với một ả dân thường thấp cổ bé họng ư!
Đinh Đang đã được chứng kiến thủ đoạn của Vân Hiểu Tinh, nàng ta không muốn đối đầu với vị Hoàng tử phi tiền nhiệm này chút nào, nhưng nàng ta không dám trái lời Tề Lâm Mạn, đành phải nuốt một ngụm nước bọt, bước từng bước tới trước, giọng nói bất giác run rẩy: “Hoàng, Hoàng tử phi...!
Ánh mắt Tề Lâm Mạn chợt trở nên sắc bén, nàng ta lạnh giọng ngắt lời Đinh Đang: “Láo xược! Sao lại vô lễ với Vân Đại cô nương thế hả!”
Bốn chữ “Vân Đại cô nương” được nhấn cực kì mạnh!
Đinh Đang sợ run bắn người, lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết!”
Những người khác trong tiệm sách nhìn sang, có người nhận ra Tề Lâm Mạn và Vân Hiểu Tinh, họ bắt đầu lén lút xì xào bàn tán.
Nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, Tề Lâm Mạn chỉ muốn đạp cho Đinh Đang vô tích sự một phát, nhưng ở trước mặt mọi người, nàng ta cần phải giữ thể diện cho mình.
Nếu được thì vả mặt Vân Hiểu Tinh một trận cũng tốt.
Tề Lâm Mạn đảo mắt, thoáng cái đã có quyết định.
Nàng ta duyên dáng đứng đó, rồi chậm rãi bước tới trước mặt Vân Hiểu Tinh, nũng nịu hỏi: “Tỷ tỷ, mặc dù tỷ đã rời phủ Hoàng tử, nhưng tình cảm của tỷ muội chúng ta không thay đổi, ta vẫn coi tỷ là tỷ tỷ của mình.
Tỷ tỷ, cuốn sách này ta đã đặt từ ngày hôm qua, cũng không biết cửa tiệm này lại bán bừa cho tỷ, hay ta bồi thường gấp đôi tổn thất của tỷ nhé, tỷ thấy sao?”
Vân Hiểu Tinh nhìn cuốn “khúc Quảng Lăng Tán” trong tay, rồi lại liếc sang tên hầu trà đang toát mồ hôi lạnh không dám phản bác, lập tức đoán được Tề Lâm Mạn đang nói dối, nàng cười khẽ: “Ngươi đã đặt trước? Sao ta lại không biết nhỉ? Ta đã trả tiền rồi, cuốn sách này là của ta.
Nàng cũng muốn xem xem Tề Lâm Mạn đang có ý đồ gì.
Một tia sắc bén loé qua trong mắt Tề Lâm Mạn, nàng ta mềm giọng hơn: "Tỷ tỷ, đây là cuốn sách mà cha ta thích nhất lúc còn sống, chỉ cần tỷ tỷ chịu nhường, muội muội làm gì cũng được, chỉ mong tỷ tỷ thương cho người muội muội này thôi.”
Vân Hiểu Tinh thật sự kinh ngạc.
Mặc dù Tề Lâm Mạn muốn bắt chước theo bông hoa sen trắng đỉnh cao như Vân Giai Ý, nhưng vì bản tính kiêu căng ngu xuẩn nên diễn không được bao lâu sẽ lòigg mặt chuột, quả thật không phải một diễn viên tốt.
Nhưng hôm nay có chuyện gì thế này, nàng ta đã quyết tâm sao chép hoa sen trắng rồi sao?
Cạnh đó có người nói: “Nhìn kìa, đây mới là phong thái của Hoàng tử phi chân chính, không ỷ thế hiếp người chút nào!”
“Nghe nói Trắc phi nương nương của phủ Bát Hoàng tử xuất thân thấp hèn, không ngờ lại rất có lễ nghi đấy”
“Cũng không biết khi nào Bát Hoàng tử điện hạ mới nâng nàngmm ấy lên thành Chính phi nhỉ?”
“Chắc sắp rồi, phủ Bát Hoàng tử mãi chưa thấy cưới Chính phi, có thể đang đợi vị Trắc phimc nương nương này sinh con là có thể quang minh chính đại trở thành Chính phủ rồi.
“Trắc phi nương nương dịu dàng hiền thục như thế, cô nương bên cạnh thật máu lạnh, sao lại không dao động cơ chứ?"
“Nói nhỏ thôi, vị này chính là Đại cô nương của Vân gia, lúc trước từng là Bát Hoàng tử phi đấy!”
“Bảo sao, nghe nói Đại cô nương Vân gia kiêu căng ngang bướng nên mới dám bỏ Bát Hoàng tử, bây giờ gặp mới thấy đúng thật!”
Những lời đàm tiếu lọt vào tai Vân Hiểu Tinh không sót một chữ nào, lại nhìn vẻ đắc ý trên mặt Tề Lâm Mạn, cuối cùng nàng cũng hiểu nàng ta chịu ngậm bồ hòn làm ngọt để làm gì.
Ra là để đè đầu cưỡi cổ nàng, muốn lên làm Chính phi đây mà.
Vân Hiểu Tinh hào hứng nhếch môi, quyết định làm thoả mãn tâm nguyện của Tề Lâm Mạn, nàng cười khẽ, sau đó nhìn sang nàng ta, hùng hồn tuyên bố: "Ta rất thích cuốn nhạc phổ này, ta, không, nhường!”
Tuy Tề Lâm Mạn đã đoán được Vân Hiểu Tinh sẽ không nhường, nhưng khi được nghe chính tai, trong mắt nàng ta vẫn dấy lên vẻ tức giận, nàng ta vừa định nổi nóng, nhưng lại nhìn xung quanh, không thể không dẫn cơn nóng giận xuống: “Tỷ tỷ, ta luôn kính trọng tỷ, tỷ ỷ vào gia thế của mình, ỷ vào sự nuông chiều của sư huynh để bắt nạt ta, đánh chửi ta thì cũng thôi đi, nhưng cuốn sách này thật sự là di nguyện của cha ta, tỷ hãy nể mặt ông ấy mà nhường cho ta được không?”
“Không được!” Vân Hiểu Tinh nhướng mày: “Ông ta đã đi rồi, chẳng lẽ ngươi còn định đốt cho ông ta chắc? Cuốn nhạc phổ này là bản duy nhất, bổn tiểu thư không muốn để cho ngươi làm bò nhai hoa mẫu đơn, phung phí của trời!”
"Tý tý!"
Vân Hiểu Tinh ác ý nheo mắt lại: “Có điều nể tình người hiếu thảo, ta gọi ngươi một tiếng bé ngoan, ngươi dập đầu ta ba cái, ta sẽ tặng cho ngươi, thế nào?”
Diễn đi, diễn tiếp đi xem nào!
Tề Lâm Mạn tức run người, suýt không giữ được biểu cảm trên mặt, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, vừa định vung tay tát qua, nhưng liếc thấy bóng người ở cách đó không xa, trong mắt nàng ta lộ ra vẻ mừng rỡ, lập tức giả vờ yếu ớt ngã ra sau, sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, nàng ta đã ngã vào lòng một người quen thuộc.
Nàng ta yếu ớt ngước mắt lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, bám chặt lấy Tiêu Quân Hạo tựa như đang bám lấy cọng cỏ cứu mạng: "Sư huynh! Muội, muội chỉ muốn tìm cầm phổ cho cha thôi, thế mà tỷ tỷ lại sỉ nhục muội kiểu đó...!
Vân Hiểu Tinh nhìn lên trời, tức giận trợn mắt.
Phim máu chó gây nhức nhối đây rồi, họ dám diễn, nhưng nàng thì không muốn xem.
Tiêu Quân Hạo nhìn thấy động tác của Vân Hiểu Tinh, quai hàm hơi căng ra, trong đôi mắt đen có phần tức giận, hắn lạnh lùng nói: “Vân Hiểu Tinh, ngươi lại làm gì nữa thế?”.