Thấy sắc mặt của lão phu nhân hơi khác thường, Lục Thị lập tức đứng ra, nói đỡ cho bà ta: “Cũng không thể trách mẫu thân nhớ nhầm được, dù sao xưa giờ cũng không có chuyện phụ nữ bỏ chồng.
Sắc mặt lão phu nhân dịu lại, đang định lên tiếng thì Vân Duệ Khải đã quay sang quát Lục Thị: “Bà biết cái gì, người phụ nữ khác không thể bỏ chồng vì họ ngu xuẩn, nhưng Tinh Nhi của ta là rồng phượng trong loài người, có gì mà con bé không làm được chứ!”
Vân Giai Ý lập tức bước đến giữ Lục Thị lại, ra hiệu cho Lục Thị đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó nàng ta mỉm cười, hùa theo Vân Duệ Khải: “Cha nói đúng lắm, tỷ tỷ giỏi nhất ạ.”
Nghe thấy thế, Vân Duệ Khải rất hài lòng, vui mừng nhìn Vân Giai Ý rồi lập tức rời mắt, nói với Vân Hiểu Tinh: “Tinh Nhi, tổ mẫu của con rất thương các cháu như các con, cũng lo cho nhà mình, sau này con phải siêng nói chuyện với tổ mẫu vào, đừng phụ tình thương của tổ mẫu với các con nhé.”
Vân Hiểu Tinh mỉm cười, lập tức hành lễ với lão phu nhân: “Tinh Nhi cảm ơn sự che chở của tổ mẫu ạ.”
Hai cha con tung hứng với nhau, thành công áp đảo Vân lão phu nhân.
Vân lão phu nhân lạnh lùng liếc Vân Hiểu Tinh, trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét, nhưng ngại Vân Duệ Khải nên vẫn phải nói: “Cảm ơn gì chứ, ta già rồi, cũng không chịu nổi sóng gió nữa, nên nhắc nhở các con mấy câu thôi.
Vân Duệ Khải cười nói: “Mẫu thân rất khỏe mạnh, có thể sống tới trăm tuổi mà!”
Vân lão phu nhân cười: “Nếu sống tới trăm tuổi thì chẳng phải sẽ thành lão yêu quái hả?”
Hai mẹ con cười nói, Lục Thị và Vân Giai Ý liếc nhau, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc và tàn nhẫn.
Nếu Vân Hiểu Tinh không về, hai mẹ con họ còn được yên ổn, nhưng hôm nay Vân Hiểu Tinh vừa về, tất cả mọi người chỉ chú ý tới Vân Hiểu Tinh, hồi nãy Vân Duệ Khải đứng ra giảng hòa, có câu nào không thiên vị Vân Hiểu Tinh chứ?
Lục Thị nhìn ba người Vân Duệ Khải vui vẻ hòa thuận, bà ta và Vân Giai Ý không sao chen vào được, ánh mắt cũng trở nên u ám.
Sau cùng bà ta không nhịn được nữa, viện cớ phải lo liệu bữa tiệc gia đình, mau chóng rời khỏi căn viện.
Chốc lát sau, Vân Giai Ý cũng đi ra ngoài theo: “Mẹ!”
Lục Thị cuống quýt lau nước mắt, nắm chặt tay Vân Giai Ý: “Giai Ý, sắp tới hai mẹ con ta sống thế nào đây? Khó khăn lắm mới chờ đến lúc Vân Hiểu Tinh xuất giá, nào ngờ nó lại quay về! Con nhìn cha con đi, đâu coi chúng ta ra gì nữa.
Ta biết ông ấy yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, nhưng ta cũng là Tướng quân phu nhân, ta đã ở bên ông ấy mười mấy năm, vậy mà ông ấy vẫn làm ta bẽ mặt như thế! Ta thua người đã chết kia ở chỗ nào!”
Vân Giai Ý vội che miệng Lục Thị lại, nhìn quanh, bảo đảm xung quanh đang im ắng rồi mới nói: "Mẹ, người đừng sốt ruột”
“Sao ta không sốt ruột được? Việc hôn nhân của con còn chưa được quyết định, giờ Vân Hiểu Tinh lại về, nếu nó không xuất giá thì con xuất giá kiểu gì đây?” Lục Thị nói với vẻ hung tợn: “Ai cũng bảo Tiêu Quân Hạo đánh nó, sao không đánh chết luôn đi, đỡ cho nó về rồi gây họa cho người khác!”
“Mẹ, người đừng nói những câu như thế nữa, đặc biệt không được nói trước mặt cha!” Vân Giai Ý vội dặn dò: “Vân Hiểu Tinh vừa về, đang đắc thế, chúng ta cứ nhượng bộ trước, cũng không hại gì cả.
Lục Thị đau lòng, nắm chặt tay Vân Giai Ý: “Mẹ không sao cả, chỉ khổ cho con thôi”
Vân Giai Ý cười khẽ, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: “Không sao, vẫn còn nhiều thời gian.
Đường còn dài mà, chúng ta cứ thong thả ạ.
Vân Hiểu Tinh nói mấy câu với lão phu nhân, lão phu nhân lấy cớ đau đầu để đi nghỉ, Vân Hiểu Tinh cũng vui vẻ, nói thêm vài câu với Vân Duệ Khải rồi căn viện của mình.
Vừa bước vào, nàng đã sửng sốt trước sự lộng lẫy và xa hoa của nơi này.
quay về
Bảo sao hồi trước khi nàng chuyển tới Hợp Tâm uyển, Ngọc Trân lại thấy ấm ức thay nàng.
Nguyên chủ rất được sủng ái khi ở nhà, có lẽ cách bài trí trong viện tử này còn hơn cả Công chúa trong cung!
Vân Giai Ý cười dịu dàng, ra đón nàng: "Tỷ tỷ, tỷ về rồi, tỷ xem, nơi này được trang hoàng theo căn viện ban đầu của tỷ đấy, tỷ thấy ưng không?”
Vân Hiểu Tinh kinh ngạc nhìn Vân Giai Ý.
Nàng biết Vân Giai Ý là một hoa sen trắng thực thụ, nhưng dù sao hồi nãy họ cũng ở trước mặt mọi người, giả vờ cũng hợp lý thôi, giờ chỉ có hai người thôi mà nàng ta cũng vờ vịt hả?
Nàng ta không mệt chắc?
Nàng không nhịn được mà híp mắt cười, cố tình nói: "Không ổn lắm.”
Vân Giai Ý thoảng sửng sốt, lập tức cười đáp: "Vậy tỷ tỷ nói đi, ta sẽ bảo người hầu tới sửa.
“Mang cái này đi, đào ao bên kia, thả ít cá chép trắng vào.
Nếu ngươi rảnh thì chọn ít trúc tốt nhất cho ta, ta muốn xây một ngôi đình bằng trúc trong căn viện này...!
Vân Hiểu Tinh chỉ nói bừa thế thôi, không ngờ nụ cười của Vân Giai Ý vẫn không thay đổi, thậm chí thỉnh thoảng còn hùa theo: “Tỷ tỷ tinh tế thật, suy nghĩ chu toàn quá.”
"
Tuy hồi trước Vân Hiểu Tinh đã nhìn thấu bản chất của Vân Giai Ý, nhưng vẫn ngạc nhiên trước thái độ dịu dàng và ấm áp của nàng ta lúc này.
Hơn nữa điều đáng kinh ngạc nhất chính là mấy ngày sau đó, ngày nào Vân Giai Ý cũng thỉnh an nàng vào sáng và tối, ân cần hỏi han, hầu hạ nàng như bà cô tổ vậy.
Ban đầu Vân Hiểu Tinh cũng định vạch trần Vân Giai Ý, nhưng Vân Giai Ý vẫn tuân thủ phương án dù có bị đánh cũng không đánh trả, ôn hòa và nhã nhặn, không thể tìm ra bất kỳ sai lầm nào, khiến Vân Hiểu Tinh cảm thấy đệ nhất tài nữ của Đại Lệ đã dùng hết tài hoa vào những thủ đoạn này rồi.
Với chính sách mềm dẻo này của Vân Giai Ý, do vướng phong cách của bản thân nên Vân Hiểu Tinh cũng không tiện nổi giận, nhưng việc ứng phó với hoa sen trắng bao ngày thực sự rất mệt mỏi.
Hôm đó, cuối cùng nàng cũng tìm được phút rảnh rang để đưa Ngọc Trân ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phủ Đại Tướng quân một lúc lâu, Ngọc Trân không nhịn được mà lén nhìn ra sau: “Tiểu thư, người nói xem, liệu Nhị cô nương có đuổi theo không ạ?”
Sau khi đến phủ Hoàng tử với Vân Hiểu Tinh, trải qua quá nhiều chuyện, đầu óc của Ngọc Trân đã trở nên nhanh nhẹn hơn, cuối cùng cũng biết nhìn người.
Vân Hiểu Tinh cũng rầu rĩ: “Vậy chúng ta đi nhanh hơn đi”
Trên đường vốn đông người qua lại, sau khi họ đi nhanh hơn thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vân Hiểu Tinh rảo bước lên phía trước, nào ngờ một đứa bé cầm mứt quả lại lao ra như đạn pháo từ bên cạnh, Vân Hiểu Tinh bị bất ngờ, để tránh đứa bé, nàng vô thức lùi bước, nhưng lại quên mất biển người đang đông đúc nên lảo đảo, ngã ra sau!
“Tiểu thư!” Ngọc Trân hét lớn.
Khóe miệng Vân Hiểu Tinh giật khẽ.
Quả nhiên bát tự của Vân Giai Ý không hợp với nàng, cứ như bóng ma không tan!
Vân Hiểu Tinh ngang ngược đổ hết lỗi lên đầu Vân Giai Ý, cũng cam chịu số phận bị ngã đau đầy mất mặt
Nhưng cơn đau mà nàng lường trước không đến, thay vào đó, nàng ngã vào một vòng tay ấm áp.
Nàng sửng sốt, ngước lên, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú, ôn hòa nhưng xa lạ, mày kiếm mắt sáng, trong mắt hắn ta như có ánh lửa.
“Cẩn thận” Nam tử xa lạ mỉm cười, dùng sức đỡ Vân Hiểu Tinh dậy.
Vân Hiểu Tinh hơi ngoái lại, tình cờ nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của nam tử, từ đầu đến cuối, tuy đang đỡ nàng dậy nhưng hắn ta không chạm vào bất cứ bộ phận nào trên người nàng.
Bàn tay lịch thiệp đấy, đáng khen!
Ngọc Trân vội vã chạy tới, chắn trước mặt Vân Hiểu Tinh như đang bảo vệ nàng, trừng mắt nhìn nam tử: “Ngươi làm gì thế? Đồ há,o sắc này!”
“Ngọc Trân.” Vân Hiểu Tinh đánh mắt ra hiệu cho Ngọc Trân không được lỗ mãng, sau đó nàng mới mỉm cười với nam tử: “Đa tạ!”.