Ông khẽ hít một hơi, cố gắng dằn cơn giận xuống: "Ta còn tin được ngươi sao? Ta tới đây hai lần, lần nào cũng thấy ngươi bắt nạt Tinh Nhi của ta.
Bát Hoàng tử, mặc dù ngươi là Hoàng tử, nhưng không phải phủ Tướng quân của ta không nuôi nổi con gái mình."
Tiêu Quân Hạo trầm giọng: "Ta hiểu."
Tiêu Quân Hạo liếc nhìn Tề Lâm Mạn, hắn dặn dò: "Muội về Tri Xuân uyển trước đi."
"Sư huynh...!Tề Lâm Mạn cắn môi, nàng ta rưng rưng nước mắt nhìn Tiêu Quân Hạo, sao Tiêu Quân Hạo lại không quay đầu nhìn nàng ta một cái nào hết vậy.
Hành động nhỏ này khiến tiếng còi báo động trong lòng Tề Lâm Mạn kêu inh ỏi, suýt chút nữa nàng ta đã nghiền nát hàm răng của mình rồi.
"Khoan đã, ta có nói cho nàng ta đi chưa?" Vân Hiểu Tinh quát lên một cách quả quyết.
Tiêu Quân Hạo hơi nhướng mày.
Vân Duệ Khải cũng quay qua nhìn: "Tinh Nhi, sao vậy con?"
"Dù sao ta cũng đường đường là một Hoàng tử phi, cũng chẳng muốn so đo tính toán với Tề Lâm Mạn.
Nhưng nếu nàng ta đã làm sai, chẳng lẽ lại không có lấy một lời xin lỗi à?" Vân Hiểu Tinh quay qua nhìn Tiêu Quân Hạo, nàng mỉm cười: "Trước đó điện hạ bắt ta xin lỗi, bây giờ sự thật mọi chuyện đã rõ ràng rồi, cục cưng trong lòng người không cần nói một tiếng xin lỗi với ta à?"
Đôi môi mỏng của Tiêu Quân Hạo mím lại thành một đường thẳng tắp, tròng mắt đen nhánh dâng lên cảm xúc cực kỳ phức tạp, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tề Lâm Mạn: “Lâm Man, xin lỗi đi"
Tề Lâm Mạn cũng biết hôm nay Tiêu Quân Hạo đã hơi nổi giận rồi, cho dù trong lòng vô cùng căm tức nhưng nàng ta lại không thể trút ra được lời nào, cắn răng đè thấp giọng nói: "Xin lỗi!"
"Hả, gì cơ, ta không nghe rõ" Vân Hiểu Tinh cười híp mắt rồi nói.
"Tỷ...!Tề Lâm Mạn vừa giận vừa thẹn, mặt nàng ta đỏ bừng, vô thức nhìn về phía Tiêu Quân Hạo, mong là hắn có thể giúp nàng ta.
Tiêu Quân Hạo thầm thở dài một hơi, hắn nói với giọng lạnh nhạt: "Người đâu, đưa Trắc phi về đi"
Tề Lâm Mạn vừa thấy thất vọng vừa thấy sợ hãi, không kìm được mà siết chặt ngón tay lại.
Sư huynh đã để ý Vân Hiểu Tinh nhiều hơn rồi ư, cho nên mới không giúp nàng ta...!
"Nương nương, chúng ta về thôi." Đinh Đang sợ hãi bước đến đỡ Tề Lâm Mạn.
Bỗng nhiên Tề Lâm Mạn hất tay nha hoàn ra, cuối cùng nàng ta cũng không tiếp tục duy trì vẻ điềm đạm ôn hòa nữa, nàng ta trừng Vân Hiểu Tinh với vẻ thù oán, sau đó xông ra ngoài!
Giải quyết Tề Lâm Mạn xong, Vân Hiểu Tinh phủi tay, liếc nhìn Thường ma ma đang quỳ rạp dưới đất, nàng khẽ khịt mũi một cái rồi nhìn về phía Tiêu Quân Hạo: "Bà ta liên tục phạm thượng, ta là Hoàng tử phi, chắc là có quyền trừng trị bà ta chứ?"
Vân Duệ Khải lập tức nhìn chằm chằm về phía Tiêu Quân Hạo, trông rất có vẻ như nếu hắn mà phản đối thì ông sẽ bùng nổ ngay.
Vẻ mặt của Tiêu Quân Hạo không thay đổi, hắn trầm giọng: "Tất nhiên"
Vân Hiểu Tinh vô cùng hài lòng.
Cảm giác có người làm chỗ dựa đúng là sảng khoái!
Tên Tiêu Quân Hạo chó má này ngang ngược như vậy, nhưng chẳng phải bây giờ cũng ngoan ngoãn như Husky rồi sao?
Vân Hiểu Tinh bước tới bên cạnh Thường ma ma đang run lên bần bật, nàng dùng chân móc cằm của bà ta lên với vẻ khinh bỉ, làm cho đối phương phải ngẩng đầu nhìn nàng.
"Ngươi sỉ nhục bồn hoàng phi, ỷ mình ở trong phủ Hoàng tử lâu năm nên cứ liên tục phạm thượng, hoành hành ngang ngược trong phủ, cậy quyền lấn át chủ, còn giúp Tề Trắc phi âm mưu hãm hại bổn hoàng phi, tội không thể tha.
Vừa dứt lời, nàng đã gọi thị vệ trưởng ở bên cạnh với vẻ mặt không thay đổi: "Phạt đánh ba mươi đại bản, đày sang cho bên môi giới"
Vừa nghe bị đày đi cho bọn buôn người, Thường ma ma lập tức hoảng sợ liên tục xin tha: "Đừng! Đừng mà! Hoàng phi! Lão nô biết lỗi rồi! Xin Hoàng phi giơ cao đánh khế, tha cho lão nô đi mà." Ở cái tuổi này của bà ta, chịu ba mươi đại bản là cái mạng già của bà ta đã không giữ nổi nữa rồi, chứ đừng nói gì đến việc bị đày đi cho người ta bán, nếu thế thì bà ta sẽ chẳng còn đường sống nữa.
Bà ta thật sự sợ, bắt đầu trốn tránh trách nhiệm: "Không phải do lão nổ làm đầu, là Tề Trắc phi, là do Tề Trắc phi đột nhiên tìm đến lão nô, sai lão nô đi khiêu khích Hoàng phi, thật sự không phải lão nó làm mà! Hoàng phi minh giám.
Vân Hiểu Tinh lắc đầu đầy tiếc nuối, sao không nói câu đó ra sớm hơn, người có thể chịu trách nhiệm thay ngươi cũng đã đi mất rồi.
Vân Duệ Khải tán thưởng nhìn dáng vẻ sấm rền gió cuốn của con gái nhà mình, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi thấy hơi xót xa.
Xem ra nàng đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi trong phủ Hoàng tử.
Ông ấy hiểu rõ tính cách của con gái nhà mình nhất, thay đổi lớn như vậy thì chắc chắn là phải có lý do.
"Người đâu, lôi người ra ngoài hành hình!" Không để Thường ma ma ăn nói linh tinh nữa, Tiêu Quân Hạo lạnh lùng hô lên, các thị vệ cao to lập tức không quan tâm đến sự giãy giụa của Thường ma ma, cứ thế lỗi thẳng bà ta ra ngoài.
Sao Vân Duệ Khải không nhìn ra được Tiêu Quân Hạo đang đề phòng ma ma này nói ra nhiều thứ hơn nữa, nhưng bây giờ ông cũng không truy cứu, dù sao thì sau này con gái
vẫn phải sống ở phủ Bát Hoàng tử, không nên khiến tình cảnh trở nên quá khó coi.
Thường ma ma gào thét thê thảm, sau đó lập tức ngất xỉu!
Khoan hẳn bàn đến chuyện chịu ba mươi gậy bà ta có còn sống nổi hay không, bà ta đã lớn tuổi như vậy rồi còn bị bán ra ngoài, có nhà nào tốt lành mà đi mua bà ta!
Ánh mắt mọi người nhìn Vân Hiểu Tinh cũng trở nên e dè nhiều hơn.
Tất nhiên là Vân Hiểu Tinh nhận ra.
Nàng không quan tâm.
Xưa nay nàng không phải thánh mẫu gì, cũng không định dựa vào đó mà ra oai, nhưng miễn là có bất kỳ ai dám làm mất lòng nàng thì đừng mong được yên ổn.
Sau khi chuyện này kết thúc, Vân Duệ Khải nhớ ra mục đích chính mà hôm nay ông đến phủ Bát Hoàng tử, ông hỏi Vân Hiểu Tinh: "Tinh Nhi, giờ con về với cha nhé?"
"Về làm gì ạ?"
"Hôm nay là ngày lại mặt của con mà." Ánh mắt của Vân Duệ Khải quét qua Tiêu Quân Hạo với vẻ không quá thân thiện.
Vân Hiểu Tinh ngây ra, sau đó mới nhớ đúng là vậy thật, nàng chỉ mải hủy bỏ việc đi lại mặt nhưng lại quên báo với Vân Duệ Khải.
Nàng nói ngay lập tức: "Cha à, cha cũng thấy chuyện hôm nay rồi đó, tâm trạng của con không tốt, không nên về khiến những người trong nhà không vui theo, dù sao thì cha cũng đã tới đây rồi...!Cha ở lại đây với con nhé, được không?"
Vân Duệ Khải chinh chiến bao lâu nay, luôn thấy rất áy náy với đứa con gái này.
Nàng vừa mới làm nũng là ông nào còn nhớ được trước giờ có tiền lệ này hay không, lập tức đồng ý ngay: "Được được được, ta ở đây với con."
Tiêu Quân Hạo hơi mím môi, không nói năng gì.
Ai cũng nói Đại Tướng quân nuông chiều con gái, hắn nghe thì cũng chỉ nghe thôi, bây giờ nhìn hai cha con nàng, hắn thầm nghĩ Vân Hiểu Tinh hoành hành ngang ngược như vậy e là có liên quan đến sự yêu thương cưng chiều không điểm dừng của Đại Tướng quân.
Vân Hiểu Tinh thấy được biểu cảm của Tiêu Quân Hạo, mắt nàng sáng lên, lập tức kéo lấy Vân Duệ Khải: "Cha à, lâu rồi con không thấy cha chuyện võ, cha dạy cho con một ít được không?"
Vân Duệ Khải giật mình: "Chẳng phải con không thích tập võ sao, con nói là cả người đổ mồ hôi rất bẩn mà."
Là nguyên chủ không thích chứ có phải nàng đâu.
Vân Hiểu Tinh cụp mắt đầy tủi thân, nàng nói với giọng mềm mại: "Tại cha hết đấy, chuyện gì cha cũng che chở cho con, làm con tưởng là mình thật sự không cần phải biết làm gì hết.
Ai ngờ rời khỏi nhà gả cho người ta rồi lại chịu hết mọi tủi hổ như vậy, nếu không học chút bản lĩnh để tự vệ thì e là sẽ bị người ta bắt nạt đến nỗi không còn cả mảnh xương vụn.
"Để ta xem ai dám!" Vân Duệ Khải nói với giọng lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lẽo của ông đặt lên người Tiêu Quân Hạo, sau đó chợt bật cười: "Tinh Nhi, chẳng phải con muốn cha luyện võ cho con xem à, luyện võ một mình thì còn ý nghĩa gì nữa, cũng đâu phải khỉ diễn xiếc, tìm một người so chiêu mới có ý nghĩa.
Điện hạ, nghe nói ngươi rất giỏi võ, hay là chúng
ta làm vài chiêu đi?"
Tiêu Quân Hạo liếc nhìn Vân Hiểu Tinh.
Hắn biết là Vân Hiểu Tinh đang cố tình kiếm chuyện, cũng biết Vân Duệ Khải cố tình khiêu khích, nhưng dù vậy thì hắn cũng không thể nào từ chối được.
Đại Tướng quân cưỡi ngựa sắt chinh chiến hơn hai mươi năm, hào hùng vào sinh ra tử, bảo vệ phần lớn đất đai bờ cõi của Đại Lệ, bảo vệ dân chúng bình an khỏe mạnh, cũng là sự tin tưởng và ngưỡng mộ của vô số nam nhi của Đại Lệ.
Ngoài chuyện ép cưới Vân Hiểu Tinh ra thì Tiêu Quân Hạo vẫn vô cùng kính trọng Vân Đại Tướng quân.
Chuyện hôm nay, đúng là hắn đuổi lý trước thật..