Ba bố con về Việt Nam, cả bà nội và ông bà ngoại đang chờ đón. Ai cũng đều muốn ôm hai đứa cháu của mình mà hôn hít. Bà nội thì khoe có món bánh mới, bà ngoại thì khoe có đồ chơi hàng mới xuất xưởng. Hai đứa cháu nhìn ông bà nội và ngoại của mình mà đỡ trán bất lực, nhưng vẫn vui vẻ nhận những món quà của ông bà. Ông bà hỏi han đủ thứ điều khiến bọn nó trả lời không hết, Tô Anh liền chuyển đề tài.
- Bác cả, bác soái ca như thế này mà vẫn chưa có cô nào sao.
An Ninh biết thằng cháu lém lỉnh này luôn hướng đề tài đến mình để có thể thoát khỏi sự ôm ấp của ông bà. Đúng là không nhắc đến thì thôi, nhắc đến thì ông bà ngoại lại đau đầu. Ba vị tiền bối lại xúm lại quanh cậu, để giới thiệu những cô nhà danh giá. An Ninh lách người chạy biến ra sân, trong khi hai đứa cháu của mình đã vọt lên phòng từ lúc nào.
Khi tất cả mọi người đều đi hết, bà nội nhìn bà ngoại, rồi cùng nhìn về phía Tô Diễn đang ăn, đang định nhờ anh nói với An Ninh một câu. Biết hai bà đang định nói gì, Tô Diễn lau miệng đứng lên.
- Con bận lắm, con đi trước.
Bà nội giơ ngón tay chỉ theo Tô Diễn.
- Haiz. Cái thằng quỷ này. Sao tính nó lại như khỉ thế nhỉ.
- Nó là diêm vương chứ quỷ cái nỗi gì.
Mẹ vợ của Tô Diễn lẩm bẩm trong miệng. Hai bà nhìn nhau rồi lắc đầu.
Tô Diễn ra vườn thấy An Ninh đang ngồi hút thuốc. Tô Diễn đến ngồi bên cạnh, cũng châm thuốc rít một hơi. Hai người đàn ông cực phẩm ngồi cạnh nhau, khói thuốc lượn lờ trong không khí.
- Cậu cũng nói tôi nên lấy vợ.
- Đó là việc cá nhân của mỗi người. Nếu anh thấy có người phù hợp, thì có thể suy nghĩ.
Họ không nói gì, chỉ mỗi người mang một suy tư riêng.
Đầu bên này, Lisa đang nghe điện thoại.
- Thưa phu nhân, anh ta đã từng có một người vợ nhưng chưa đăng kí kết hôn. Cô ta học đại học Havard chuyên ngành y học. Lúc cô ta mang thai hai đứa nhỏ, thì đỡ cho anh ta một viên đạn ngày tiệc chia tay rồi qua đời. Xác cô ta cũng mất tích trên đường về nước. Năm năm trước, có một vụ thảm sát chấn động tại Mỹ. Đầu sỏ là do anh ta thảm sát những người có liên quan tới cái chết của vợ anh ta. Mọi thông tin cụ thể hơn tôi đã gửi qua mail cho phu nhân.
Lisa đọc thông tin tiểu sử của Tô Diễn, rồi thông tin về trận thảm sát,nhìn hình ảnh chụp lại của Tô Anh và Tô Dương, bất giác cô rơi nước mắt. Có chút gì đau nhói ở tim. Cô gập máy tính lại, lên giường đi ngủ. Những hình ảnh chồng chéo nhau, cảnh tượng máu bắn lên chiếc váy trắng, hình ảnh người đàn ông gào thét gọi tên ai đó mà cô không thể nghe được. Người đó quay mặt lại, hai hàng nước mắt máu chảy xuống. Càng kinh khủng hơn, người đó lại là Tô Diễn. Anh đang ôm một người phụ nữ lạ mặt đã chết, chỉ thấy anh ta khóc và ôm chặt không buông tay.
Lisa tỉnh giấc trong đêm. Hình ảnh tối nay đã rõ hơn, chi tiết hơn. Nhưng sao cô lại có giấc mơ ấy. Hình ảnh ấy là gì, phải chăng là những gì cô đã chứng kiến hay là chính bản thân cô đã trải qua.
Sáng hôm sau, Lisa gọi điện cho vị bác sĩ riêng của gia tộc Kock, ngài Hocmet. Người này lớn hơn Dylan 5 tuổi, là kì tài trong y học về phẫu thuật xương và tạo hình. Tuy nhiên, tính cách anh ta khó chịu, không bao giờ muốn chữa bệnh cho ai, chỉ có gia chủ của gia tộc Kock ra lệnh thì anh ta mới làm.
Giọng anh ta khàn khàn.
- Phu nhân gặp tôi là có chuyện gì mà không muốn để nghị sĩ biết.
Lisa vào trực tiếp vấn đề.
- Tôi muốn biết tôi là ai.
- Ha ha. Phu nhân cứ đùa. Phu nhân là ai điều đó chắc ngài không cần phải hỏi tôi chứ.
Lisa mỉm cười. Đôi mắt nheo lại.
- Tôi muốn biết cụ thể tôi từ đâu tới.
Ánh mắt của Hocmet hẹp dần, từ tốn đứng lên.
- Phu nhân muốn biết chuyện gì có thể đến gặp ngài Dylan. Tôi chỉ là người ngoài.
Hocmet quay lưng, đặt tay lên thanh nắm cửa, giọng của Lisa đều đều.
- Nghiên cứu nuôi cấy tế bào của ngài chỉ dừng lại ở giai đoạn trung thôi hả. Những người được ngài cấy da đều có hiện tượng bài xích và loại bỏ. Chỗ da đó còn có dấu hiệu bị hoại tử. 6 tháng, chỉ được có 6 tháng thôi. Đúng không ngài Hocmet.
Hocmet quay lưng lại.
- Ý cô là sao.
Lisa đã cược đúng. Đối với những người như Hocmet, đe dọa không có xi nhê xi măng gì. Chỉ có đánh vào niềm yêu thích đang bị bế tắc của anh ta mới có thể thành công.
Lisa đưa ra một lọ màu vàng đặt trên bàn. Cô ngồi xuống ghế, bắt chéo chân.
- Thứ này có thể giải quyết vấn đề hiện tại của anh, là thứ anh đang cần mà anh không thể có.
Hocmet biết, Lisa cũng là thiên tài trong y học. Cô ấy có những phương thuốc kì lạ và những cách thức kì lạ. Những thứ mà có thể khiến cô có chỗ đứng vững chắc ở gia tộc này, làm cho địa vị của Dylan không thể bị lung lay khi anh ta mới quay trở lại. Và đây chính là huyết thanh của cô đã được đặc chế. Cơ thể cô rất đặc biệt, huyết thanh của cô có tác dụng lớn trong việc tự tái chế và chữa lành vết thương nếu biết cách. Đó là lí do vì sao, Hocmet cấy da chỉ thành công trên người cô mà người khác lại không thể.
- Nhưng tôi chỉ nghe theo gia chủ của Kock là ngài Dylan thôi.
- Tôi là phu nhân của anh ấy. Chúng ta chỉ đang nói về những người bạn thôi.
Năm năm nay, thông tin về cô được bịt kín. Qua Hocmet, cô được cứu khi tình cờ đội tìm kiếm của Dylan đang tìm kiếm tung tích của vợ chồng thượng nghị sĩ Adam Kock. Thấy xác cô nằm đó, mọi người vẫn đưa về. Tuy nhiên khi Dylan nhìn thấy thì hoàn toàn không phải, và anh nhận ra đó là người đã cứu anh lần trước. Một bên khuôn mặt của cô đã bị biến dạng. Toàn thân không còn hơi thở của sự sống. Nhưng lúc tưởng chừng như cô đã vĩnh viễn ra đi, thì bất ngờ tiếng nhịp tim đập lại. Lúc đó, Hocmet dưới sự thúc ép của Dylan, đành làm liều áp dụng lên cô những thủ thuật mà anh chỉ mới đang thí nghiệm. Không ngờ thành công. Gần một năm, cô sống người thực vật, mảng cấy da phẫu thuật chỉnh hình trên mặt cô cũng lành. Kì tích xảy ra, khi cô mở mắt lần nữa, nhưng trí nhớ của cô bị mất hoàn toàn. Lúc đầu, mỗi ngày cô chỉ có ôm Tilo và chăm sóc nó. Dần dần, cô phát hiện khả năng của mình còn rất nhiều. Để rồi, ngày hôm nay cô đứng đường hoàng ở đây, không ai có thể làm khó cô được cả.
Rất có thể, cô chính là cô gái tên An Kỳ kia. Tuy nhiên, cô cần phải điều tra thêm nữa để tránh những rắc rối không đáng có. Con đường duy nhất cô có thể tìm lại gia đình và người thân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT