An Kỳ ngồi đối diện Tô Diễn để ăn chiều. Cả hai người không nói với nhau một câu nào. Tô Diễn đẩy một ly sữa sang bên phía An Kỳ, yêu cầu cô uống. An Kỳ dù rất no, nhưng vẫn uống nốt ly sữa ấy. Cô biết anh đang cảm thấy khó chịu khi cô bỏ ăn trưa, nhưng vì lý do công việc thì biết làm sao. Cô mon men kéo ghế sát lại gần Tô Diễn, tựa đầu vào vai anh, thủ thỉ.

- Em mỏi vai quá. Có ai giúp em bóp vai không nhỉ.

Tô Diễn thái độ lạnh lùng, nhưng vẫn quay sang bóp cho cô. Vì sợ cô đau, anh đã cố gắng hạn chế dùng lực để khiến cô thoải mái. Bất ngờ, Tô Diễn lên tiếng. 𝑇ìⅿ tr𝒖𝔂ệ𝘯 ha𝔂 tại ﹛ 𝑇 r 𝑈 ⅿ t r 𝒖 𝔂 ệ 𝘯.𝐯𝘯 ﹜

- Đừng có gắng sức nữa. Anh nuôi em có được không. Anh có nhiều tiền lắm.

Tô Diễn tì mặt vào hõm vai của cô, vòng qua ôm ngang eo tạo thành tư thế ôm sau thâm tình. An Kỳ sững sờ vì câu nói đó. Câu nói anh nuôi em như tua đi tua lại trong đầu cô. Một câu nói kinh điển của giới trẻ. Nhưng khi qua miệng Tô Diễn thấy nó thật xót xa. Cô biết anh cảm thấy thế nào. Cô quay sang, đặt tay lên vai anh, mặt đối diện anh.

- Em biết Tô gia nhiều tiền, có dư sức nuôi em. Em nhắc lại lần nữa, em muốn đủ năng lực sánh bước bên anh. Em không muốn là điểm yếu của anh, em sẽ luôn đứng ở vị trí cao để bất cứ khi nào anh cũng có thể thấy được em.

Tô Diễn cúi mặt xuống, anh đỏ mắt.

- Không cần em ở vị trí cao. Lúc nào ánh mắt của anh cũng chỉ hướng về phía em thôi. Anh sợ em rời bỏ anh.

An Kỳ cầm tay Tô Diễn đặt lên bụng mình, mỉm cười.

- Anh có cảm nhận được không. Gia đình của anh ở đây này.

- Anh mong nó là con gái, sẽ xinh đẹp như em.

- Sao không phải là con trai.

- Con trai sẽ giành em với anh. Anh sẽ cho nó tự lập sớm. Lát nữa anh đưa em đi khám thai nhé.

Thực ra từ hôm biết có thai đến giờ, An Kỳ mới đi kiểm tra một lần để biết phôi đã vào ổ chưa. Thời gian sau vì bận bịu, cô cũng chưa có thời gian để đi kiểm tra. Hết tuần này Tô Diễn cũng được ra viện, để trị liệu tại nhà, đồng thời anh cũng về nước để xem tình hình mẹ anh như thế nào, nên tranh thủ lúc này đi kiểm tra là hợp lý.

An Kỳ bước ra từ phòng khám, cô mang một khuôn mặt nặng nề. Tô Diễn nhìn thấy An Kỳ như vậy liền lo lắng không nguôi. Anh hỏi gì cô cũng không trả lời, chỉ đứng đơ tại cửa. Tô Diễn nhìn khuôn mặt không biến sắc của cô càng lo lắng. Cô một mạch đi thẳng về phòng bệnh của Tô Diễn, để cho ai kia ngơ ngác đẩy xe lăn đi theo. Vào phòng, cánh cửa chưa kịp đóng, An Kỳ chồm lên người anh, ngồi hẳn lên đùi của anh mà không e ngại. Vệ sĩ đi theo sau Tô Diễn vội vàng phải quay mặt đi. Đúng là khi mình không ngại thì người khác sẽ là người ngại. Cô giơ phiếu siêu âm lên trước mặt anh. Tô Diễn nhìn vào hình ảnh. Lần này thai nhi đã rõ hơn trước, có thể thấy rõ mặt. Nhưng khoan, không phải là một mặt mà là hai khuôn mặt. Tô Diễn cũng rơi vào trầm tư.

- Là thai đôi. An Kỳ hôn chụt lên mặt ngơ ngác của Tô Diễn. Ô vậy thì anh phải chuẩn bị đồ gấp đôi rồi.

Tô Diễn nhìn An Kỳ, không một lời nói yêu nhưng ánh mắt hành động đang tràn ngập tình yêu. Hạt đậu đã thành hai hạt đậu. Phải chuẩn bị chu đáo thôi.

Trong đêm tối, Tô Diễn đang nhìn An Kỳ đang ngủ ngon lành. Anh rút tay khỏi người cô, rồi xuống giường, đẩy xe lăn ra phòng khách. Mục Sinh cúi chào Tô Diễn và đưa cho anh một tập hồ sơ và hình ảnh. Tô Diễn mở ra, rất nhiều tư liệu đã được thu thập lại. Các thế lực ngầm đã biết anh xảy ra chuyện, nên chúng đang rục rịch muốn hạ sát anh. Thời điểm này rất nguy hiểm, anh phải nhanh chóng về nước để ổn định lại thế cục, còn thủ tục ở bệnh viện sẽ có người xử lý. Máy bay đã được chuẩn bị sẵn, anh phái người bảo vệ An Kỳ 24/24. Sau đó cùng với Mục Sinh ra cửa.

Trời chưa sáng, An Kỳ đã tỉnh giấc. Cô nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy người ở đâu. Cô đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài phòng khách. Mặt sẹo đang ngồi ở sofa. Thấy An Kỳ, anh ta vội đứng dậy chào cô. An Kỳ vẫn không thấy Tô Diễn ở đây, cô mở lời.

- Tô Diễn đâu.

- Đại đã về nước có chút việc. Đại đi tối qua rồi, dặn tôi ở lại với cô. Có gì cô cứ gọi tôi.

An Kỳ bước ra cửa, thì thấy có hai vệ sĩ đang đứng, xa xa cô còn thấy hai người đang nhìn về phía này. Cô biết chắc đang có chuyện gì gấp lắm anh mới đi vội như vậy. An Kỳ quay vào phòng ngồi xuống ăn sáng quản gia mang đến. Toàn là những món bổ dưỡng dành cho bà bầu. Cô quay sang nói với Mục Sinh.

- Dặn anh ấy uống thuốc đúng giờ. Cố gắng nhanh chóng quay lại để trị liệu.

Cô không nói câu nào nữa, chỉ im lặng ăn sáng. Cô còn có hai bé con trong bụng, không thể bỏ bê được, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa.

An Kỳ ngồi đọc lại bệnh án của bệnh nhân ngày mai cô mổ cùng với giáo sư Jojep. Giáo sư yêu cầu cô đưa ra phương án mổ khả thi nhất. Khi nhìn vào bệnh án, thì ca mổ này không khó với cô. Chỉ cần mổ theo đường vú dưới,luồn dao lên thì sẽ cắt mổ hoàn toàn sạch sẽ, không để lại sẹo xấu ở ngực.

Ý tưởng của An Kỳ hoàn toàn giống với cách nghĩ của giáo sư Jojep, và ông đồng ý với điều đó. An Kỳ cùng ông đọc đi đọc lại bệnh án không thấy có vấn đề gì mới đứng dậy để báo chuẩn bị ca mổ.

An Kỳ gọi điện cho Tô Diễn mấy lần đều không được. Cô hỏi qua vấn đề này với mặt sẹo, thì anh cũng chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Bình thường anh ấy thì cô không lo lắng, nhưng lúc này anh ấy mới phẫu thuật, chân còn đang phải ngồi xe lăn, nhiều vấn đề cần giải quyết sẽ bất tiện. Mặt sẹo đứng bên cạnh.

- Cô An đừng lo. Đại nhờ tôi nói hộ với cô tất cả đại sẽ có chừng mực và hoàn toàn khỏe mạnh đứng trước mặt cô khi xong việc.

An Kỳ biết có một số việc mình không thể xen vào, cũng như những lúc này vậy, cô chỉ mong anh bình an trở về.

Ngày phẫu thuật cũng đến. Trong phòng phẫu thuật có An Kỳ và giáo sư Jojep. Bên ngoài phòng kính, rất nhiều ánh mắt của hội đồng y khoa đang hướng vào cô. Không chỉ vậy, còn có rất nhiều bác sĩ của bệnh viện cùng một số sinh viên cũng đến xem. Ai cũng tò mò về khả năng hơn người của cô. Giáo sư Jojep gật đầu với An Kỳ.

- Bắt đầu thôi.

Ông đứng ở đây chỉ là người giám sát và hướng dẫn An Kỳ, hoàn toàn không được giúp đỡ cô, chỉ trong trường hợp bất trắc. Nhưng nếu cô mổ xảy ra bất trắc thì xem như sẽ fall. An Kỳ như thói quen, kiểm tra lại toàn bộ thuốc và dụng cụ xem có OK không, sau đó yêu cầu y tá cắm truyền máu và thuốc. An Kỳ giơ tay.

- Dao.

Không một lời nói thừa, tất cả chỉ còn hành động và tiếng hô dụng cụ của An Kỳ. Vết cắt chuẩn xác tại phần dưới của vú, An Kỳ lồng tay lách nâng phần mô da lên trách bị vỡ mạch, An Kỳ rạch thêm lớp cơ vú ở dưới và né qua cụm các các dây thần kinh cảm giác, tránh để ảnh hưởng tới hình dáng ban đầu của nó. An Kỳ khéo léo cắt bỏ khối u nằm ngay phần giữa của nó. Tưởng chừng như hoàn thành nhanh chóng, nhưng có một biến cố xảy ra. Khi cắt bỏ xong phần khối u, máu của bệnh nhân chảy mãi không ngừng. Giáo sư Jojep hết sức lo lắng cho An Kỳ. Nhanh chóng cô kiểm tra lại phần cắt khối u, nó chỉ là một khối u nhỏ thì không bị chuyển biến nặng như vậy. Chỉ có hai trường hợp xảy ra, một là bệnh nhân bị hội chứng máu không đông cấp độ 2 hoặc là bệnh nhân có nguy cơ bệnh ẩn. Nhưng bây giờ đã quá muộn để xác nhận. Hiện tại, bệnh nhân không thể dùng phương pháp châm cứu, cô nhanh chóng yêu cầu tiêm một mũi hormone DDAVP (desmopressin) để kích thích cơ thể giải phóng các yếu tố đông máu. Sau đó, bệnh nhân được tiếp tục truyền máu thêm. Máu đã không còn chảy nữa. Lúc này, cô mới hết lo lắng. An Kỳ kiểm tra lại một lần nữa, cộng thêm bác sĩ Jojep cũng xác nhận là OK thì cô đã khâu vết thương lại cho bệnh nhân. Nhưng An Kỳ đã nói với giáo sư Jojep rằng, cô nghi ngờ bệnh nhân có sử dụng ma túy hoặc thành phần có chứa ma túy trước khi vào phòng mổ. Một tin tức làm cho giáo sư Jojep không thể tin nổi. Nhanh chóng, ông đã yêu cầu y tá đưa các xét nghiệm máu cho ông kiểm tra, nhưng hoàn toàn bình thường. Ngay tại trong phòng mổ, khi bệnh nhân đang được các y tá hoàn tất công đoạn cuối, thì hai con người một già một trẻ đang chụm đầu xem lại bệnh án. An Kỳ không nghĩ nhiều, cô rút máu trực tiếp của bệnh nhân đưa cho giáo sư trực tiếp mang đi xét nghiệm. An Kỳ không thông báo là đã phẫu thuật thành công mà trước tiên chỉ nói bệnh nhân đã không còn u nữa. Mọi người ở bên ngoài nhao nhao lên. Tổ trưởng hội đồng y khoa thông báo mọi người về phòng họp, cả giáo sư Jojep và An Kỳ. Giáo sư Jojep chưa thể đến ngày vì ông còn đang phải đến phòng xét nghiệm. An Kỳ nói mọi người đợi một lát. 15 phút sau, Giáo sư xô mạnh cửa xông vào, khuôn mặt hầm hầm. Ông cầm tờ xét nghiệm máu trên tay đập mạnh xuống trước mặt của tổ trưởng hội đồng y khoa.

- Ông hãy cho tôi một lời giải thích. Tại sao bệnh nhân lại có xét nghiệm dương tính với chất gây nghiện. Hay nói cách khác là ma tuý, là ma tuý ông hiểu chưa.

Vị giáo sư già bừng bừng. Vị tổ trưởng hội đồng y khoa tím mặt. Ý ông ta nói là có người cố tình gây rắc rối cho An Kỳ hay sao. Ông ta cầm đọc tờ xét nghiệm mà càng thấy bực bội. Vậy mà trước đó bệnh viện đã xét nghiệm máu và thông báo không có vấn đề gì, chứng tỏ bệnh viện làm việc tắc trách hoặc có người cố tình. Ông lập tức cho người gọi bác sĩ xét nghiệm đến, nếu không làm sáng tỏ việc này, danh tiếng của ông ta và cả bệnh viện sẽ bị ảnh hưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play