An Kỳ tỉnh giấc. Cô rúc vào lòng người đàn ông bên cạnh để biết mình không phải đang mơ. Tiếng anh thủ thỉ trên đỉnh đầu.
- Tỉnh rồi hả.
An Kỳ ngước mắt lên nhìn anh rồi gật gật đầu. Cô vuốt cằm của Tô Diễn, râu anh chưa cạo, lún phún đâm vào tay cô nhột nhột. Cô nói nhỏ.
- Anh bỏ nhà theo em hả. Anh ở đây được bao lâu.
- Lát nữa anh phải đi châu phi nên ghé thăm em. Anh đi khoảng 3 tháng rồi về.
An Kỳ tròn mắt nhìn anh. Nhưng vì đó là công việc, nên cô cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng ôm anh chặt thêm một chút nữa. Cô tự nghĩ, nếu đi ba tháng vậy thì lúc mình về châm cứu cho mẹ anh thì sẽ không có anh bên cạnh.
Quản gia gõ cửa mời hai người ăn sáng như thường lệ. Tô Diễn đã chỉn chu quần áo, râu cũng đã được cạo sạch sẽ. Anh nắm tay An Kỳ cùng ngồi ăn sáng. Anh vẫn mang vẻ cấm dục thường ngày, nhưng nay lại pha thêm một chút mệt mỏi trên khuôn mặt làm người ta thương xót.
Tô Diễn lên xe thương vụ đi thẳng ra sân bay. An Kỳ đứng tần ngần một lát cũng lên xe đạp đi tới trường. Cô bạn Luci ríu ra ríu rít bên tai, nhưng An Kỳ không thể nào nghe nổi. Giáo sư thấy cô sinh viên chăm chỉ hằng ngày,hôm nay lơ đãng không tập trung, ông liền gọi cô lên bảng trả lời câu hỏi. An Kỳ lên bục giảng, trước gần một trăm sinh viên cô vẽ lại sơ đồ cấu trúc xương người, từng vị trí đánh dấu cụ thể. An Kỳ dõng dạc nêu lần lượt tên, tác dụng và những hệ lụy của từng vị trí bằng một giọng Anh Mỹ tiêu chuẩn. Giáo sư đẩy gọng kính xuống mũi nhìn cô nghiên cứu sinh đang tỏa sáng. Khi cô kết thúc bài giảng của mình, cả lớp vỗ tay tán thưởng. Đến cả giáo sư khó tính cũng phải gật đầu về độ hiểu biết của cô.
Một đôi mắt màu xanh dõi theo từng hành động của cô, một cái nhấc tay, một cái nháy mắt hay một nụ cười mỉm đều thu hút đối với người có đôi mắt xanh ấy.
An Kỳ tìm được một cuốn sách trong thư viện nói về những người phải sống đời thực vật. Cô nghiên cứu kĩ từng mục trong sách. Từ những kiểu sống thực vật, cách xoa bóp, thức tỉnh ý thức đến mổ thông mạch như thế nào. Chỗ nào không hiểu, cô ghi chú lại rổi gửi mail hỏi giáo sư Smith. Tất cả những vấn đề cô hỏi, thầy đều trả lời mail lại cụ thể rõ ràng.
An Kỳ có tiết học thực hành. Những mô hình như người thật được trưng bày ở đây. Tiết học mổ nối xương làm ai cũng thích thú. Moij người nhìn thao tác của thầy, sẽ thực hiện trên mô hình của mình. Đây là một mô hình bằng silicon, các mô và các lớp được làm y như thật. Thầy cũng nói, nếu may mắn, mọi người sẽ tham dự buổi khám nghiệm tử thi, ở đó ai có thành tích xuất sắc sẽ được thực tiếp mổ và khâu nối lại. Một số bạn nữ nghe xong thì hét lên. Cô bạn Luci túm chặt lấy tay cô sợ hãi. Còn An Kỳ thì coi như bình thường, vì việc tiếp xúc với các xác chết hay các vết thương nặng đã là qua nhiều khi cô đi dã chiến rồi.
Sau khi thầy thành thạo hướng dẫn các thao tác mổ, sau đó nối xương bằng vít đinh tan, các sinh viên bắt tay vào thực hành. Ba người một nhóm. Nhóm của An Kỳ có thêm Luci và một cậu bạn người Mỹ là David. Quá trình được chia làm ba phần gồm mổ, nối xương và khâu. Luci được chịu trách nhiệm phần mổ. Cô bạn cũng khéo léo rạch một đường dứt khoát, sau đó dùng panh phanh chỗ xương bị gãy ra. Tuy nhiên, vì quá tay, cô ấy đã làm toạc thêm một đoạn, khiến cho vết mổ xấu đi rất nhiều. An Kỳ thực hiện nối xương. Kẹp, kim khâu, khoan, đinh. Cậu bạn David và Luci là người bên cạnh đưa những thứ cô cần. Các thao tác của cô tỉ mỉ và cẩn thận chính xác đến nỗi giáo sư đứng bên cạnh còn phải ngạc nhiên. Cô đặt máy khoan xuống khay bên cạnh cũng là lúc David lấy kim khâu khâu lại vết thương. Đang ngoái cái cổ cho đỡ mỏi một chút, quay lại thấy cậu bạn đang khâu vết thương túm lại. An Kỳ vội ngăn lại, giải thích rằng nếu cậu khâu như vậy thì vết thương sẽ bị dính lớp, giống như cháo, cơm, rau cậu bỏ chung vào nồi quấy lên. An Kỳ hướng dẫn cậu ta khâu từ trong ra ngoài, dùng kim loại nào cho vùng thịt, dùng kim nào cho vùng da. An Kỳ có cách khâu trong da làm cho vết thương đẹp, sau này để lại sẹo nhỏ nhất. Hai người bạn bật ngón tay cái like cho An Kỳ. Hai người họ thực hiện lại cách khâu của An Kỳ, chỗ nào không hiểu lại nhờ An Kỳ chỉ.
Giáo sư chấm điểm, một số nhóm thì rạch vết thương quá sâu, khiến vết rạch chạm vào xương của bệnh nhân. Nhóm thì đóng đinh bị lệch, đinh bị lộ đầu ra ngoài. Nhóm thì khâu túm lại như một cái đầu túi. Khi giáo sư chấm đến bài của nhóm An kỳ thì gật đầu, cho điểm tối đa. Không chỉ vậy, bài của nhóm cô còn được thầy làm mẫu cho các bạn khác, yêu cầu bạn khác cố gắng học theo.
Từ ngày Tô Diễn đi, anh chưa liên lạc với cô lần nào. Không biết anh quá bận hay còn lý do nào khác. An Kỳ liên lạc qua messenge nhưng cũng không thấy hồi âm. Cũng gần ba tháng rồi, anh cũng không online lúc nào. Sắp đến ngày về nước, An Kỳ càng cảm thấy bất an. Lần này cô về một ngày rồi đi luôn, cô còn phải đi thực tế ở bệnh viện nên cô không báo cho người nhà. Xuống sân bay, cô đi thẳng tới biệt thự của mẹ Tô Diễn. Mọi người ở đây thấy cô đều vui mừng. Bà quản gia hớt ha hớt hải chạy ra đón cô. Bà ấy khoe với cô là có thấy bà chủ cử động chân mấy lần. An Kỳ hỏi xem có ăn uống theo đơn cô đưa không, ai cũng gật đầu như giã thóc. Khi cô kiểm tra cho bà, cảm giác sự sống đã xuất hiện. Cô biết cô đang dần thành công. An Kỳ châm cứu cho bà, thấy khí đưa vào mạnh hơn lần trước. Màu sắc tên da không còn bợt bạt nữa, mà có chút sắc hồng. Thời gian không có nhiều, An Kỳ vận thêm khí đưa vào các huyệt đạo của bà, từ người bà cũng tứa ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nước thảo dược đã chuẩn bị xong. An Kỳ vừa lau người vừa nói chuyện với bà. Cô nói về lần đầu gặp Tô Diễn đã bị anh hớp hồn ra sao, rồi đã theo đuổi anh như thế nào. Một người đàn ông vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp.
Xong xuôi, An Kỳ lên phòng đã được chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi. Thực sự cô đã quá mệt mỏi. Cô nằm xuống là ngủ luôn, không biết rằng ở phòng kia, mẹ Tô Diễn đang cử động ngón tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT