Tô Diễn nhìn An Kỳ, cất giọng.

- Em ưng xe chứ.

- Rất hợp với em.

Cả hai cùng cười và im lặng. An Kỳ mở lời trước.

- Ừm. Nếu em nói em sẽ đi du học, anh nghĩ sao. Đây là em nếu thôi nhé.

Sắc mặt Tô Diễn trầm xuống, An Kỳ có thể thấy được không khí đang nén lại, sự căng thẳng khiến cô chột dạ. Tô Diễn lau miệng.

- Ý em muốn bỏ rơi anh. Em không muốn chịu trách nhiệm với anh nữa.

An Kỳ vội vàng xua tay, cô chỉ chỉ hai ngón trỏ vào với nhau, nhỏ tiếng.

- Không không phải như thế. Em chỉ là nói em đi du học để tiếp tục học cao hơn, chứ có nói là không cần anh đâu. Anh đang nghĩ cái gì vậy.

Càng nói càng nhỏ, An Kỳ chọc chọc ống hút vào ly sinh tố. Hành động đó khiến cho Tô Diễn càng thấy khó chịu trong lòng. Cảm giác muốn đập phá mọi thứ xung quanh, Tô Diễn hít thật sâu, đứng dậy, nói với An Kỳ.

- Ăn xong rồi. Chúng ta về thôi.

An Kỳ ngơ ngác trước hành động của anh. Anh cầm tay cô kéo về phía xe của mình, gọi trợ lý lái xe của An Kỳ về. Anh ấn An Kỳ vào ghế phụ,trực tiếp vòng vào ghế lái phóng xe đi. Tiếng động cơ xe rền rền phi nước đại, An Kỳ vẫn an tĩnh ngồi bên cạnh anh. Tô Diễn lái xe đến bờ hồ nhân tạo ven đô, An Kỳ vươn tay nắm vào bắp tay đang gồng cứng của anh. Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang vuốt lên bắp tay của mình, anh mới từ từ thả lỏng cơ thể, giảm dần tốc độ,xe dừng lại ở gần một rừng cây nhỏ. Tô Diễn quay sang bóp mặt cô.

- Em là ánh sáng của cuộc đời tối tăm của tôi. Em gieo hoa trong từng tấc đất, giờ em định phủi mông bỏ chạy ư.

An Kỳ xoa nhẹ vào mu bàn tay của Tô Diễn, thuận thế chống cằm vào lòng bàn tay anh, khó khăn nói.

- Em chỉ muốn được hoàn thành xong việc học tập. Em muốn đứng bên cạnh anh bằng năng lực của mình, em muốn đứng ở nơi mà anh luôn luôn có thể thấy em. Em không hề bỏ chạy.

Tô Diễn biết mình đã phát bệnh. Anh thu tay về, cúi mặt.

- Làm em sợ rồi.

An Kỳ tiến về phía Tô Diễn, ngồi sát cạnh bên, thủ thỉ.

- Đi với anh em không biết sợ.

Tô Diễn quay sang đặt một nụ hôn chuồn chuồn lên môi của An Kỳ, buông câu.

- Được. Em thắt dây an toàn vào đi, cùng anh đi đến một nơi.

An Kỳ không hiểu nơi đó là nơi nào nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Cả hai đến trước một biệt thự. Đã được báo trước, dàn vệ sĩ đứng hai bên cúi chào. Trợ lý thân cận Mục Sinh tiến tới, theo sau là mặt sẹo, báo với Tô Diễn đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Tô Diễn gật đầu, dẫn An Kỳ đi thẳng vào trong. Anh dẫn cô bước vào thang máy, nhưng nó lại đi xuống, có vẻ như một cái tầng hầm. Cánh cửa mở ra, cô bị choáng ngợp bởi vẻ rộng rãi của nó. Giật mình hơn, là một người đàn ông đang bị còng tay trên một giá chữ thập. Giọng ông ta thều thào.

- Giết tao đi. Quân khốn nạn.

Tô Diễn cầm tay An Kỳ kéo lại trước mặt người đàn ông đó. Giờ đây cô mới nhìn kĩ, một người đàn ông tầm gần 40 tuổi, trên cơ thể đã rỉ nhiều vết máu loang lổ. Tô Diễn tiến tới cầm một con dao nhọn bên cạnh, đâm mạnh vào đùi gã. Tiếng thét lên như chọc tiết lợn. Tô Diễn rút dao ra máu chảy ồ ồ. Anh định đâm tiếp một bên chân bên kia, thì An Kỳ đã giữ tay anh lại. Cô nhìn anh.

- Để em.

An Kỳ không chớp mắt, dứt khoát cầm con dao trên tay Tô Diễn đâm vào một vị trí trên đùi bên kia. Máu chảy nhiều hơn, cảm giác đau buốt hơn gấp trăm lần khiến gã tê tái ngất lịm đi. Cô ném con dao vấy máu vào khay bên cạnh, lấy khăn lau chùi tay sạch sẽ, rồi lại cầm chiếc khác tiến tới lau chùi tay cho Tô Diễn. Hành động làm Tô Diễn đơ người. Xong xuôi, cô vòng qua cổ anh, nhẹ nhàng.

- Anh muốn chứng minh gì cho em không quan trọng. Quan trọng là dù anh có là ác quỷ thì em cũng là thiên thần với đôi cánh màu đen đen cùng anh xuống địa ngục.

Tô Diễn bóp vào hai vai của cô, cụng trán vào trán cô, nghiến răng.

- Nhưng anh là người xấu.

An Kỳ nhìn thẳng mắt của Tô Diễn, khẳng định.

- Định nghĩa tốt xấu em là người quyết định.

Tô Diễn thuận tay ôm cô ghì vào lòng, bế xốc cô lên, phân phó cho cấp dưới tiếp tục.

Đám người vệ sĩ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi xì xào.

- Đúng là đóa hoa anh túc độc. Xuống tay đúng chỗ hiểm không chớp mắt luôn.

- Thôi đừng nói chuyện nữa. Xử lý việc thôi

Về phần Tô Diễn thì bế cô ném lên giường tầng 2. Anh cúi xuống cắn mạnh vào cổ cô cho đến khi chảy máu. Cơn buốt khiến An Kỳ rít lên, Tô Diễn lè lưỡi liếm vào vết thương, anh chậm rãi nhấm nháp vị tanh ngọt của máu. Sau đó chạy theo từng dấu hôn, chiếc váy trắng bị tuột dần xuống dưới, bị ném không thương tiếc xuống sàn nhà. Tiếng Tô Diễn thủ thỉ bên tai.

- Anh không thích thấy máu của kẻ khác vấy vào em.

An Kỳ mới nghĩ chắc lúc nãy máu bị bắn vào váy, cô không để ý đến vì quá nhiều việc xảy ra. Một ý nghĩ loé lên, cô vòng tay qua cổ Tô Diễn, ôm chặt cổ, cắn khẽ vào tai anh.

- Vậy thì Tô Gia tắm cho em nhé.

Không có giây thứ hai, anh bế cô vào bồn tắm, xả nước. Tiện thể, anh lột sạch đồ của mình bỏ xuống đất. An Kỳ nhìn thấy cậu nhỏ của anh mà đỏ mặt, thực sự nó bị quá hơn người bình thường. Anh bước vào bồn tắm, bồn tắm đủ rộng cho cả hai. Trên người cả hai không có một mảnh vải. Anh dùng sữa tắm xoa từng vị trí trên khắp người An Kỳ, từng tấc thịt được anh kích thích. An Kỳ mềm nhũn như một vũng bùn. Hai người ngồi đối diện với nhau, theo đà nước, anh nhấc cô lên đùi mình. Một khúc côn đi vào trong cơ thể An Kỳ, cô phải hét lên mà ngã vào người Tô Diễn. Nhịp nhấp nhẹ nhàng mà xâm nhập vào nơi tận cùng nhạy cảm. Hai người triền miên từ nhà tắm đến phòng ngủ. Trong niềm hoan ái, cô vẫn loáng thoáng nghe được.

- Em chỉ là của anh. Tất cả em là của anh.

Theo như nghiên cứu thì mỗi lần xuất của đàn ông cần có thời gian hồi lại. Nhưng với Tô Diễn lúc nào nó cũng có thể cứng như vậy sao, suốt mấy tiếng đồng hồ. Dường như sự hưng phấn của Tô Diễn hơn người bình thường. An Kỳ tỉnh lại khi phố đã lên đèn. Quay sang nhìn người đàn ông đang ngủ say giấc mà tự nhủ về điều đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play