"Vâng vâng vâng." Hứa Cường lập tức nhường đường cho Dương Kiệt qua. 

 Dương Kiệt tiến lên trước, đưa mắt nhìn lướt qua, sau đó phát hiện cô gái đang nằm trên đất thế mà lại là một người đẹp. 

 Cô gái kia sở hữu mái tóc nâu dài óng mượt, xoăn gợn sóng nhẹ như rong biển, trông cực kỳ mềm mại. Lớp trang điểm của cô ấy khá là nhã nhặn, tinh xảo, môi mướt mịn, hơi bóng tựa lớp thủy tinh trong suốt. 

 Một cô gái xinh đẹp nhường này hẳn phải ngạo nghễ, cao quý tựa nàng tiên, không dính chút khói bụi phàm tục nào; nhưng bây giờ, dung nhan diễm lệ tựa đóa hồng đó lại máu chảy đầm đìa, mặt mày cũng vì vậy mà trắng bệch như tờ giấy, không còn chút sức sống tươi trẻ nào nữa. 

 Không ổn, sắc mặt của cô gái này cực kỳ không ổn. 

 "Im lặng, giờ tôi phải bắt tay vào khám cho cô ấy." Dương Kiệt nói lớn để mọi người yên tĩnh lại, trong giọng nói của hắn như ẩn chứa sức mạnh vô hình, khiến con người ta không thể nào cãi lại. Bấy giờ, ai nấy đều im lặng không nói, thậm chí còn nín thở, sợ chỉ cần hơi mở miệng cũng sẽ quấy rầy tới việc cứu chữa người bệnh của Dương Kiệt. 

 Dương Kiệt sờ mạch của cô gái, sau đó cau mày. 

 Cô gái này hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, mạch nhẹ, thở nhanh nông, hai tay lạnh như băng, hơn nữa mạch ngày càng yếu dần, thậm chí sắp biến mất. 

 "Không xong rồi! Cô gái này chảy máu quá nhiều, nhiệt độ cơ thể lại hạ thấp, đây rõ ràng là triệu chứng của sốc!" Dương Kiệt kiểm tra mạch của cô gái, sau đó dùng "phương pháp quan sát khí sắc" để xem thử mặt mày cô ấy, rồi nhanh chóng đưa ra kết luận! 

 "Ưm, đau quá." Đúng lúc này, sau vài phút hôn mê ngắn ngủi, cô gái bỗng tỉnh lại. 

 Nữ cảnh sát thấy cô gái bị thương đã tỉnh thì mừng rỡ hô lớn: "Tốt quá! Cô ấy tỉnh lại rồi." 

 Vừa dứt lời, mọi người lập tức bu lại xem. Người đàn ông mặt mày dữ tợn tên Hứa Cường cũng ba chân bốn cẳng chạy tới, kích động nói: "Chị Lâm, chị tỉnh lại rồi, thật tốt quá." 

 Hứa Cường quay đầu cảm ơn Dương Kiệt: "Cảm ơn bác sĩ..." 

 Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Dương Kiệt cắt ngang. Lúc này, biểu cảm trên mặt Dương Kiệt cực kỳ nghiêm túc, không hề có chút vui sướng nào. 

 Trái tim Hứa Cường bỗng nặng như đeo chì, thấp thỏm hỏi: "Bác sĩ, chị Lâm…" 

 Dương Kiệt sờ mạch cô gái kia, lại lấy ngón tay vạch nhẹ mí mắt cô gái ra, liên tục quan sát sự thay đổi của con ngươi. 

 Nhưng càng nhìn, ánh mắt của hắn càng thêm nghiêm nghị. 

 "Hôn mê trong khoảng thời gian ngắn, sau đó tỉnh lại, nhưng khả năng cao là lát nữa cô ấy sẽ hôn mê tiếp. Hơn nữa còn kèm theo triệu chứng đau đầu, nôn mửa, bồn chồn, bất an, tay chân không có sức…" 

 Trong lúc Dương Kiệt còn đang nói, cô gái kia lại như muốn chứng minh những lời của hắn là thật. 

 Sau vài giây tỉnh táo, cô ấy bắt đầu ôm đầu kêu đau, hơn nữa liên tục nôn ra chất dịch đặc sệt, sau đó, con người của cô ấy dãn rộng, miệng há lớn, không ngừng th ở dốc, cả người chảy đầy mồ hôi, trông có vẻ như đang cảm thấy lo lắng, bất an lắm. Chưa tới hai phút sau, cô ấy lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh. 

 "A…" 

 Ban nãy vừa nghe thấy những lời Dương Kiệt nói, giờ lại tận mắt chứng kiến biểu hiện lạ lùng của cô gái, mọi người lập tức trợn mắt há hốc miệng vì kinh ngạc. Những điều hắn nói thế mà lại trùng khớp hoàn toàn với triệu chứng xảy ra sau đó của cô gái. 

 Đây đúng là thần y mà! 

 Chỉ trong nháy mắt, hình tượng của Dương Kiệt trong mắt mọi người đã trở nên thần bí, khó lường. 

 Ai nấy khiếp sợ nhìn hắn, hoàn toàn bị lời chẩn bệnh vô cùng chuẩn xác kia chinh phục. Có điều, trên mặt Dương Kiệt lại chẳng để lộ chút vui mừng nào, trái lại còn trông vô cùng căng thẳng, mang tới cảm giác cấp bách không nói nên lời. 

 Dương Kiệt lại nói: "Trong vụ tai nạn ban nãy, phần đầu của cô ấy đã bị một lực bên ngoài tác động mạnh, dẫn tới xương sọ bị gãy hoặc biến dạng, khiến mạch máu trong màng não của cô ấy bị vỡ mới có các triệu chứng như vừa rồi. Hiện tại, tôi nghĩ cô ấy đang mắc phải tình trạng tụ máu ngoài màng cứng cấp tính!" 

 "Với tình trạng này của cô ấy, nhất định phải được phẫu thuật trong vòng một tiếng nữa, trễ nhất cũng phải hoàn thành phẫu thuật trong vòng hai tiếng tiếp theo, bằng không sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng." 

 "Cái gì?" Nghe Dương Kiệt nói xong, sắc mặt Hứa Cường lập tức trắng bệch như tờ giấy. 

 Anh ta nắm lấy tay Dương Kiệt, nói bằng giọng cầu xin: "Bác sĩ, cầu xin cậu hãy cứu chị Lâm. Cậu có thể nhận ra triệu chứng của chị ấy là gì, chứng tỏ cũng có cách cứu chị ấy, đúng không?" 

 Dứt lời, Hứa Cường trực tiếp nắm chặt lấy tay Dương Kiệt không chịu buông, như sợ chỉ cần buông lỏng chút thôi hắn sẽ chạy mất dạng vậy. Vì bình thường, nếu gặp phải chuyện xui xẻo thế này, hầu hết bác sĩ sẽ tìm cách bỏ chạy, dù sao vẫn chưa đưa tới bệnh viện nên đâu phải việc của mình. 

 "Hầy, thôi được, để tôi thử xem." 

 Dương Kiệt thở dài một hơi, bước tới bên cạnh cô gái, nắm lấy tay cô ấy, khẽ vận công. Một sợi tử khí nhỏ bé không mà nhận ra theo huyệt vị trên cổ tay, từ từ len lỏi vào trong kinh mạch, sau đó bắt đầu lan ra khắp cả người cô ấy. 

 Kế tiếp, Dương Kiệt kiểm tra lại một lượt, rồi bất ngờ phát hiện khối máu tụ trên đầu cô ấy đang dần dần biến mất, các vết bầm cũng dần tan biến, sức sống lại một lần nữa trở lại, hệt như chưa từng bị thương gì cả. 

 Hắn hài lòng đứng dậy, nói: "Được rồi đấy, cô ấy không sao nữa đâu." 

 "Chỉ cần sờ vài cái là không sao nữa hả? Tôi đọc ít sách lắm, cậu đừng gạt tôi đó!" Hứa Cường không thể nào tin nổi chuyện Dương Kiệt chỉ sờ tay bà chủ mấy cái là có thể chữa hết cho cô ấy. 

 "Anh không tin tôi cũng đành chịu, làm ơn nhường đường, tôi có việc cần đi trước." Dứt lời, Dương Kiệt đeo balo lên, đi thẳng một mạch. 

 Ban nãy, khi dẫn linh khí vào người để chữa trị cho cô gái kia, hắn phát hiện trong cơ thể 

 cô ấy có một luồng khí mỏng mang đang giúp cô ấy chữa trị vết thương. Có điều luồng khí đó yếu ớt hơn linh khí rất nhiều, có vẻ là chân khí được sinh ra trong người sau khi tu luyện võ công trong truyền thuyết. 

 Có điều, chuyện cô gái này có thân phận gì không liên quan gì tới Dương Kiệt cả, hắn cũng chẳng thích xen vào việc của người khác. 

 Bấy giờ, hắn tự tin rời đi, những người xung quanh lại như không nhìn thấy, cứ để mặc cho hắn tự do ra vào. 

 Đợi tới khi hắn đã đi xa, mọi người mới muộn màng nhận ra, quay sang hỏi nhau: "Đúng rồi, hồi nãy ở đây có một bác sĩ mà, phải không? Người đâu rồi?" 

 "Chắc là sợ gặp phải căn bệnh nan giải nên chạy mất dép rồi." 

 *** 

 "Ò e ò e…" 

 Đúng lúc này, xe cứu thương của bệnh viện cuối cùng cũng tới. 

 Thấy xe cứu thương đã tới, mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm. Gã bác sĩ không đáng tin ban nãy mới nói có vài câu đã vội vàng bỏ chạy, đúng là vô trách nhiệm. Lần sau mà còn gặp lại, kiểu gì cũng phải tóm lấy đánh cho một trận, chữa cũng không biết chữa, chỉ giỏi khoác lác. 

 "Xin nhường đường, làm ơn cho chúng tôi qua, người bị thương đang ở đâu?" Hai bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng nhảy xuống khỏi xe. 

 Một vị bác sĩ lớn tuổi hơn, hẳn là bác sĩ cấp cứu chính lần này, vừa nhìn thấy vết thương trên người cô gái thì hoảng hồn, sốt ruột nói: "Vết thương sâu như vậy, khả năng cao sẽ bị tụ máu ngoài màng cứng cấp tính mất, phải mau chóng đưa tới bệnh viện để chữa trị kịp thời mới được." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play