“Cứu cô quá mức mạo hiểm, cô nói trước cho tôi biết, cô sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?”

Tả Tu hỏi.

Tuy rằng cô gái này rất xinh đẹp nhưng càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm.

Những chuyện phải mạo hiểm đến tính mạng như thế này, dù có mấy chục triệu anh cũng không muốn làm.

“Anh đi hỏi sát thủ xem, người thuê bọn họ cho bọn họ bao nhiêu tiền, tôi có giá trị bao nhiêu, tôi sẽ cho anh bấy nhiêu tiền, thế nào?”

Cô gái nói.

“Ý tưởng này không tệ!”

Tả Tu mỉm cười, bước tới, đưa tay vỗ nhẹ vào huyệt Thần Đình trên đầu tên sát thủ.

Tên sát thủ từ từ tỉnh lại, hét lên một tiếng thảm thiết.

“Các người là ai? Tại sao muốn giết cô ấy?”

Tả Tu hỏi.

Tên sát thủ hung hăng trừng mắt nhìn Tả Tu, nói một cách dữ tợn:

“Nhóc con, công việc này của bọn tao, không thể nói gì cả! Mày phá hỏng chuyện tốt của bọn tao, mày và cô ta đều phải chết!”

Nói xong, tên sát thủ liền muốn cắn lưỡi tự sát.

Tả Tu đột nhiên túm mạnh lấy cổ họng của đối phương, lạnh lùng nói:

“Nói cho tôi biết, là ai muốn giết cô ấy? Cho các người bao nhiêu tiền? Bằng không, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!”

Sát thủ không thể tự sát, nhưng cũng không gật đầu, chỉ nhìn Tả Tu một cách đầy chế giễu.

Tả Tu duỗi ngón tay trái ra, ấn nhẹ vào ngực của sát thủ.

Trái âm phải dương.

Một luồng âm khí đi vào trong cơ thể của sát thủ, chạy tán loạn trong lục phủ ngũ tạng của hắn ta.

Sát thủ lập tức cảm thấy cơ thể lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, nội tạng cũng đau đớt như bị xé rách.

“A… tôi nói! Tôi là sát thủ của Thanh Đường Hội, người thuê chỉ có hội trưởng biết, bọn họ cho hoa hồng một trăm triệu... nhanh lên, để tôi chết một cái thoải....”

Sát thủ điên cuồng gào thét cầu xin, cơn đau giống như xương cốt bị xé rách này khiến hắn ta chỉ muốn chết thật nhanh.

Tả Tu còn đang muốn hỏi thêm, lại phát hiện cơ thể tên sát thủ đã cứng đờ, hắn ta đã chết!

Hóa ra lúc Tả Tu ném cây súng vào gáy hắn ta, khiến hắn ta bị xuất huyết trong nghiêm trọng.

Lại thêm tác động của âm sát khí, khiến hắn ta chết ngay lập tức!

Anh ném hai thi thể xuống hồ.

Tả Tu duỗi một ngón tay về phía cô gái.

“Một trăm triệu tệ, không thành vấn đề. Nhưng tôi chạy trốn đến Giang Thành, không một xu dính túi, chờ sau khi vết thương của tôi bình phục, tôi sẽ bảo cha tôi đến đón, sau đó lập tức đưa một trăm triệu tệ cho anh, tuyệt đối không nuốt lời!”

Cô gái nói.

“Giáo viên mẫu giáo đã dạy chúng tôi, không nên tin vào lời nói của người xa lạ.”

Tả Tu lắc đầu.

Một trăm triệu tệ quá nhiều, lỡ như gia đình cô gái này không có tiền, vậy chẳng phải bản thân anh đang làm chuyện vô ích hay sao?

Cô gái sững sờ một lúc.

Cô ấy cảm thấy Tả Tu là một tên lập dị, cứu người như cứu hỏa, nhưng người này lại đi đòi tiền trước!

Nhưng mà Tả Tu như vậy lại khiến cô ấy cảm thấy yên tâm hơn.

“Hiện tại tôi thật sự không có tiền, nhưng mà tôi tên là Tô Thanh Nhiễm, tôi có thể viết cho anh một tờ giấy nợ, cũng sẽ đưa chứng minh thư của tôi cho anh để gán nợ! Nếu anh còn không tin, với thực lực cao thủ Khí cảnh của anh, ai dám quỵt nợ của anh chứ? Đến lúc đó anh lại dùng thủ đoạn sống không bằng chết với tôi, tôi còn không ngoan ngoãn đầu hàng sao?”

Cô gái cầu xin.

Trong mắt cô ấy có chút sợ hãi.

Tả Tu này khi cười lên trông rất đẹp trai, nhưng hành động lại chẳng khác gì ác ma.

Dáng vẻ sống không bằng chết của tên sát thủ vừa rồi khiến cô ấy cảm thấy dựng tóc gáy.

“Cô nói rất có lý, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Tả Tu bật cười, trực tiếp cõng Tô Thanh Nhiễm lên rời đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Nhiễm lập tức đỏ bừng.

Cô ấy vẫn là một cô gái vừa mới hai mươi tuổi, chưa từng có người đàn ông nào dám tiếp xúc thân mật như vậy với cô ấy.

Huống chi hiện tại cả người của cô ấy đều ướt sũng, chiếc áo sơ mi mỏng manh như không tồn tại, gần như da kề da, cảm giác này khiến cô ấy ngại ngùng cắn môi.

Nhưng sự bá đạo của Tả Tu và cảm giác an toàn này khiến cô ấy hoàn toàn bình tĩnh lại sau khi bị đuổi giết vừa rồi.

Vừa tận hưởng hơi ấm và sự mềm mại của cô gái xinh đẹp trên lưng, Tả Tu vừa bước đi như bay.

Chẳng còn nơi nào để đi, anh đành phải đưa Tô Thanh Nhiễm về biệt thự.

Đến biệt thự thì trông thấy Ngô Lăng Vi đã ăn mặc lịch sự, bên dưới là quần giữ nhiệt, đôi chân săn chắc lộ rõ ra ngoài, đang luyện quyền ở trong sân nhỏ!

Quyền pháp của cô ta rất dữ dội.

Nhưng dưới mắt Thiên Linh của Tả Tu, quyền của cô ta tuy rằng xé gió mạnh mẽ, chân khí cuồn cuộn dữ dội, nhưng chân khí không tập trung đủ, lực sát thương rất thấp.

Nhưng mà người đẹp tập quyền lại mang đến hương vị gì đó rất đặc biệt.

Nhưng lúc này Tả Tu không có tâm trạng thưởng thức, anh nhanh chóng cõng Tô Thanh Nhiễm đi vào trong biệt thự.

“Đứng lại!”

Ngô Lăng Vi đột nhiên nhìn thoáng qua Tả Tu, dừng động tác đánh quyền, dùng tư thế oai hùng hiên ngang bước tới.

Khi nhìn thấy cô gái trên lưng Tả Tu, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tối sầm lại:

“Ngày hôm qua tôi đã dặn anh rồi, không được phép đưa cô gái nào về sống ở đây, anh đã quên rồi à?”

“Không còn cách nào khác, cô ấy bị người khác đuổi giết, tôi cứu cô ấy trở về, chỉ ở lại biệt thự ba đến năm ngày thôi.”

Tả Tu giải thích.

“Đuổi giết?”

Sắc mặt Ngô Lăng Vi thay đổi, vươn tay vén áo khoác lên, nhìn thấy cả người Tô Thanh Nhiễm đầy máu, trên vai trái có một vết thương do đạn bắn.

Giờ phút này, Ngô Lăng Vi nhìn Tô Thanh Nhiễm, Tô Thanh Nhiễm cũng nhìn lại Ngô Lăng Vi.

“Một cô gái bị đuổi giết mà anh cũng dám mang về hả? Anh đang tự chuốc lấy tai họa đấy! Mặc kệ cô ta là ai, anh nhanh chóng đưa cô ta đi đi!”

Một giây sau, Ngô Lăng Vi lạnh lùng nói.

“Tự chuốc lấy tai họa thì làm sao? Cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết! Tôi không có chỗ nào để đi, sẽ ở lại đây, cô muốn làm gì thì làm!”

Tả Tu không thèm khách sáo, sải bước đi vào nhà!

“Anh dám!”

Ngô Lăng Vi đột nhiên tiến lên một bước, chặn phía trước, xắn tay áo nói:

“Nếu anh không biết thức thời, vậy thì tôi đành phải dạy cho anh một bài học!”

“Tôi thấy cô mới là đang thiếu dạy dỗ đấy!”

Tả Tu cau mày.

Làm người có thể ích kỷ lạnh lùng, nhưng không thể đánh mất sự lương thiện của mình.

“Khốn kiếp!”

Ngô Lăng Vi tức giận, lập tức tung quyền về phía anh.

Vẻ mặt Tả Tu vẫn lạnh lẽo như cũ, đưa tay ra túm lấy nắm đấm của Ngô Lăng Vi, lập tức đẩy bay cô ta.

Ầm!

Ngô Lăng Vi ngã xuống đất, nhìn Tả Tu với vẻ mặt kinh hãi:

“Vậy mà anh cũng là cao thủ Khí cảnh?”

“Cao thủ Khí cảnh cũng chỉ có như vậy, cô chính là loại rác rưởi nhất của cao thủ Khí cảnh!”

Tả Tu hừ lạnh một tiếng, cõng Tô Thanh Nhiễm đi lên lầu, đặt cô ấy lên giường của mình.

Ngô Lăng Vi vẫn còn hơi ngây người.

Sự kiêu ngạo suốt hai mươi mấy năm của cô ta lại bị một chưởng này của Tả Tu đập tan.

Trong thời đại vũ khí nóng hiện đại, ngoại trừ các gia tộc võ đạo và thế lực đen tối ra, thì có rất ít người tu võ, người có thể trở thành cao thủ Khí cảnh lại càng ít.

Cũng không ngờ cô ta lại mù quáng đến mức không nhận ra Tả Tu là cao thủ Khí cảnh, thậm chí còn mạnh hơn cô ta!

Nằm trên giường, Tô Thanh Nhiễm mới cảm thấy ấm áp hơn nhiều, cô ấy nói:

“Tả Tu, anh đi mua giúp tôi thuốc đỏ và thuốc chống viêm trước, còn có băng y tế và một bộ quần áo nữ, sau khi tôi thay quần áo xong, mong anh hãy giúp tôi lấy viên đạn ra.”

“Không cần phải rắc rối như vậy, bây giờ tôi có thể chữa khỏi vết thương của cô, cô dùng chăn quấn trước đi.”

Tả Tu nói xong thì xoay người qua.

Tô Thanh Nhiễm do dự một chút, hiện tại chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Tả Tu.

Nhưng cô ấy bị thương nặng, lại còn ngâm trong nước lạnh, cơ thể suy nhược nghiêm trọng, cô ấy thử nâng tay lên mấy lần nhưng đều không có sức tóm lấy chăn.

“Tôi không có sức, anh giúp tôi đi...”

Cuối cùng, Tô Thanh Nhiễm đành phải mở miệng, xấu hổ cắn đôi môi đỏ mọng.

“Được, cô kiên nhẫn một chút! Tôi chữa trị vết thương cho cô, không thể tránh khỏi chút đụng chạm, nhưng mà tôi sẽ nhắm mắt lại!”

Tả Tu hoàn toàn không khách sáo, anh nhắm mắt lại, cởi cái áo ướt sũng của Tô Thanh Nhiễm ra, quấn cô ấy trong chăn, sau đó mở mắt ra, lật cơ thể mảnh khảnh của cô ấy lại.

Vốn dĩ Tô Thanh Nhiễm rất căng thẳng, nhưng không ngờ Tả Tu lại nhắm mắt lại, cô ấy liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cho dù là như vậy, bộ quần áo ướt sũng vừa rồi của cô ấy gần như bán trong suốt, Tả Tu có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể của cô ấy.

Nhìn thấy vết thương do đạn bắn, Tả Tu mở mắt Thiên Linh ra, tìm được vị trí viên đạn, anh dùng lực vỗ nhẹ vào ngực Tô Thanh Nhiễm.

Phốc!

Viên đạn bay thẳng ra ngoài.

Tô Thanh Nhiễm lập tức đau đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.

Lúc này, Ngọc Âm Dương truyền đến tin tức:

Tô Thanh Nhiễm, vết thương do đạn bắn dài năm centimet ở vai trái, tổn thương xương vai và kinh mạch, chảy nhiều máu, nguy hiểm đến tính mạng.

Chữa khỏi hay làm tình hình xấu đi?

Tả Tu ngay lập tức đưa ra chỉ thị chữa khỏi.

Một luồng năng lượng màu trắng từ lòng bàn tay của anh xuyên vào vết thương của Tô Thanh Nhiễm.

Vài phút sau, vết thương đã khép lại hoàn toàn.

Vẻ mặt Tô Thanh Nhiễm cũng hơi ửng hồng.

“Được rồi, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài một chuyến, chờ tối nay trở về sẽ mang cho cô một bộ quần áo.”

Sau khi chữa khỏi, Tả Tu trực tiếp đi xuống lầu.

Bây giờ anh còn phải chữa trị vết sẹo cho Nhan Xạ.

Sau khi Tả Tu rời đi, Tô Thanh Nhiễm liền ngồi dậy.

Vừa rồi khi lòng bàn tay của Tả Tu phủ lên vai cô ấy, một dòng nước ấm tràn vào, cảm giác thoải mái cực độ đó suýt nữa đã khiến cô ấy kêu lên thành tiếng.

Cô ấy vội vàng dùng tay sờ một chút, sau đó quay đầu lại kiểm tra, vết thương do đạn bắn đã thật sự lành lại!

Hơn nữa còn không để lại sẹo, da thịt trắng mịn hoàn hảo như tuyết.

“Anh ấy là thần y! Thật không ngờ một nơi nhỏ bé như Giang Thành lại có người nhân tài ẩn dật như vậy.”

Trong lúc nhất thời, Tô Thanh Nhiễm vô cùng sửng sốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play