Một tháng trôi qua, ngày mai cũng đã đến hạn Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh thống nhất dâng hưu thư.

Chỉ còn vài canh giờ nữa hai người bọn họ sẽ mỗi nơi một ngả, do vậy Mạch Tiểu Khê quyết định, nguyên ngày hôm nay sẽ cùng Phương Hàn Lãnh xuất cung ra ngoài.

Phương Hàn Lãnh đã chờ sẵn ở ngoài bãi ngựa, đợi Mạch Tiểu Khê. Mặc dù đã biết trước ngày này sẽ tới nhưng trong thâm tâm Phương Hàn Lãnh vẫn rất buồn, nội tâm không ngừng kêu gào thời gian trôi nhanh.

– Chàng chờ thiếp lâu chưa?

Mạch Tiểu Khê từ phía xa chạy lại, nở nụ cười rạng rỡ. Cũng chính vì nụ cười này mà Phương Hàn Lãnh đã yêu nàng từ lúc nào không hay.

Nghe tiếng gọi, Phương Hàn Lãnh chỉ khẽ cười, sau đó hai người cùng nhau phi ngựa ra ngoài cổng thành, hoàn toàn không biết từ phía xa có một bóng người trầm mặc, đang lặng lẽ quan sát.

La Hải Triều cũng đã đi ra biên cương dẹp loạn, hoàng cung lúc này chỉ còn Phương Bành Hạc. Hắn ngồi trầm ngâm trong thư phòng, lặng lẽ mà phê duyệt tấu chương. Những tràng tấu chương dài, chi chít chữ từ khắp mọi người dâng lên làm cho hắn luôn luôn rơi vào tình trạng bận rộn không ngớt.

Chợt ánh mắt hắn dừng lại trên đĩa bánh ô mai mà Dật Hi đã chuẩn bị từ trước.

Sáng sớm hôm nay, Dật Hi đã đích thân dậy sớm, sau đó xuống bếp, tự tay làm hẳn một đĩa bánh ô mai dâng lên Phương Bành Hạc. Hắn nhìn đĩa bánh đầy bắt mắt, lười biếng cầm lên một chiếc đưa vào miệng nếm thử. Mùi vị quả thật cũng không tồi!

Dật Hi đã chờ sẵn dưới bếp. Sau khi nhìn thấy nô tì đem đĩa bánh ăn dở của Phương Bành Hạc xuống, trong lòng nàng ta vui mừng khôn xiết. Cuối cùng bệ hạ cũng đã chịu ăn bánh nàng ta làm. Cứ như vậy, kế hoạch tiếp cận Phương Bành Hạc của Dật Hi càng lúc càng thêm tiến triển.

Mạch Tiểu Khê cùng Phương Hàn Lãnh cưỡi ngựa đi ra phía ngoại thành, quyết định sẽ cùng nhau về thăm lại ngôi làng cũ của Mạch Tiểu Khê.

Theo ý của Phương Hàn Lãnh là như thế này: Dù sao thì trên danh nghĩa, Phương Hàn Lãnh vốn là phu quân của Mạch Tiểu Khê. Ấy vậy mà quê hương của vương phi huynh ấy vẫn chưa có dịp được đến thăm.

Mạch Tiểu Khê bật cười, trêu chọc mà nói:

– Nhưng đường đi về thôn làng của thiếp rất rất khó khăn, sợ ngựa của chàng không chịu nổi đâu.

Phương Hàn Lãnh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng con ngựa, đoạn cười sảng khoái, sau đó hai người cùng tiến về phía thôn làng của Mạch Tiểu Khê.

Nhìn con đường quen thuộc thường ngày nàng vẫn hay đi, vậy mà cũng đã nhiều tháng trôi qua rồi, Mạch Tiểu Khê giờ mới được trở về.

Nàng bất chợt cất giọng nói:

– Hàn Lãnh, không biết Cường Chân có ở nhà không nhỉ?

Phương Hàn Lãnh khẽ cúi xuống nhìn nàng, dịu dàng đáp:

– Ta nghĩ Cường Chân huynh đang ở với Vương Sùng Ngân. Lần trước ta có tìm đến, thấy huynh ấy bảo vẫn sẽ ở tạm Vương phủ một thời gian để tìm cách cứu nàng.

Ánh mắt Mạch Tiểu Khê bỗng trở nên long lanh. Nếu Cường Chân ở cùng với Vương Sùng Ngân, đó cũng là một ý hay. Nàng cũng không phải lo cho an toàn của huynh ấy nữa. Hai người họ không biết bây giờ có ổn hay không?

Khi ngựa băng qua bìa rừng, Mạch Tiểu Khê chợt nhớ lại hình ảnh về lần đầu tiên gặp nhau giữa nàng và Phương Bành Hạc. Vẫn là lùm cây nơi Mạch Tiểu Khê trốn ở đó, nhưng bây giờ cỏ đã mọc xanh tốt hơn rất nhiều, và cũng chính tại nơi này, Phương Bành Hạc đã thẳng tay mà chém chết một người đàn ông, làm cho nàng kinh sợ một phen.

Chẳng mấy chốc, hai người cuối cùng cũng đã về tới nơi. Nhìn ngôi làng đìu hiu, nghèo khó cằn cỗi, tâm trạng của Mạch Tiểu Khê hơi trùng xuống. Những người làng lặng lẽ di chuyển như những bóng ma, không có một chút sức sống náo nhiệt như lần trước. Cũng kể từ sau trận lở đất làm chết rất nhiều người, thôn làng càng trở nên đìu hiu hơn.

Căn nhà nhỏ của Mạch Tiểu Khê hiện tại tuy đã vắng bóng người nhưng vẫn còn rất sạch sẽ. Thím Lý cứ cách hai ngày lại sang giúp huynh muội nàng dọn dẹp. Đôi mắt Mạch Tiểu Khê khẽ rưng rưng, vội vàng cùng Phương Hàn Lãnh đi sang nhà thím Lý để cảm ơn.

Thím Lý đang mải mê quay đậu phụ, nhìn thấy Mạch Tiểu Khê bước vào thì vô cùng vui vẻ, nhanh chóng chạy tới bên cạnh ôm chầm lấy nàng:

– Trời ơi! Rốt cuộc con cũng đã chịu trở về. Ta rất lo lắng cho hai huynh muội các con!

Mạch Tiểu Khê cũng òa lên khóc, nức nở một hồi.

– Thím Lý, cảm ơn người đã giúp đỡ con trong khoảng thời gian này.

Thím Lý khẽ lau nước mắt, sau đó ánh mắt chợt dừng lại trên người Phương Hàn Lãnh, trong lòng hết sức kinh ngạc. Người đàn ông trước mắt này ăn mặc quý phái, vương giả, ắt không phải là một kẻ tầm thường.

– Nha đầu, vị công tử này là ai?

Phương Hàn Lãnh khẽ gật đầu chào thím Lý, sau đó tự giới thiệu:

– Ta là phu quân của Tiểu Khê, Phương Hàn Lãnh.

Phu quân ư?

Lông mày thím Lý khẽ giật, đoạn nhéo nhéo tay Mạch Tiểu Khê, vui vẻ nói:

– Ây da, mới bốn tháng không gặp mà nha đầu con cuối cùng cũng đã trở về, hơn nữa lại còn có chàng phu quân tuấn tú đến như thế này nữa!

Hai má Mạch Tiểu Khê khẽ đỏ lên, cười gượng đáp:

– Thím Lý à, mọi chuyện không như người nghĩ đâu. Lúc nào có thời gian con sẽ kể lại cho người đầu đuôi sự việc sau.

Thím Lý cười cười, đoạn cùng hai người trò chuyện vui vẻ. Mãi đến xẩm tối, Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh mới chào từ biệt thím lý, cùng nhau quay trở lại nhà.

Căn nhà nhỏ của nàng đã lâu không được mở ra nên bên trong rất nhiều hơi ẩm, mùi nước ngai ngái xộc thẳng vào mũi. Phương Hàn Lãnh bị thứ mùi ẩm ướt này làm cho ngứa mũi, hắt xì mạnh một cái.

Mạch Tiểu Khê vừa lau bụi trong nhà, vừa ngượng ngùng mở lời:

– Lâu rồi chưa có ai dọn dẹp, có hơi bừa bộn chút.

Sau khi đã dọn dẹp xong, nàng bèn thắp thêm một cây nến nữa. Ánh sáng mờ nhạt của nên phản chiếu bóng hình hai người lên trên vách tường. Phương Hàn Lãnh vừa gặm chiếc bánh bao Mạch Tiểu Khê đưa cho, vừa vui vẻ nói:

– Ta thường ước ao có được một cuộc sống tự do, tự tại như thế này. Đây mới chính là thứ hạnh phúc mà ta không ngừng theo đuổi.

Mạch Tiểu Khê cũng lặng người nghe huynh ấy nói, đưa mắt nhìn lên trên bầu trời ngập tràn những vì sao nhỏ, trầm giọng đáp:

– Đây cũng là thứ hạnh phúc thiếp từng mong. Thế nhưng, thiếp vẫn muốn bản thân mình không còn mãi quanh quẩn tại nơi đây. Thiếp muốn bật tung ra ngoài, giống như cánh chim kia vậy.

Hai người cùng ngồi sát bên cạnh nhau, yên lặng tận hưởng chút thời gian ngắn ngủi này.

Đột nhiên, Phương Hàn Lãnh muốn làm một điều gì đó. Huynh ấy lấy hết can đảm, rón rén đưa tay mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mạch Tiểu Khê. Mạch Tiểu Khê vì bị bất ngờ nên thoáng sững sờ, toan rụt tay lại.

– Nàng chưa chấp nhận tình cảm của ta, ta có thể chờ được!

Phương Hàn Lãnh nhìn sâu vào ánh mắt của nàng, quả quyết nói. Cứ như vậy, hai người hoàn toàn chìm vào trong trạng thái yên lặng vô thức.

Sáng sớm hôm sau, họ chào tạm biệt thím Lý, cùng nhau trở về hoàng cung.

Tấm hưu thư đã được Phương Hàn Lãnh viết sẵn, để ở trong góc phòng, ngày hôm nay hai người họ sẽ chính thức từ hôn…

Tẩm cung hoàng hậu…

Một hàng dài các phi tần đang cùng nhau xếp thành hai hàng ngay ngắn, chẳng ai bảo ai, không một người nào dám mở lời nói chuyện.

Diên Cung khẽ ngẩng đầu, đưa mắt liễu trộm nhìn ra xung quanh. Sau khi nhận thấy Dật Hi hoàng hậu vẫn chưa tới, nàng ta bèn thở phào nhẹ nhõm, đoạn quay sang thủ thỉ với người bên cạnh:

– Này, ả hoàng hậu đó không biết định giở trò gì với chúng ta nữa nhỉ. Mới sáng sớm đã ra lệnh triệu tập chúng ta tại đây!

Vị phi tần đứng ở phía sau Diên Cung cũng bĩu môi, nói thêm vào:

– Kể từ lúc ả ta lên ngôi hoàng hậu, chưa bao giờ ả hết vênh váo. À mà các tỉ muội đã nghe thấy tin tức gì chưa?

Mấy người ở đó đều nhất loạt lắc đầu, hồ hởi lắng nghe tiếp câu chuyện dang dở kia.

Vị phi tần đang kể đó là Thái Nha, nhập cung đã ngót nghét ba năm, nhưng cũng giống như bao người khác, đều chưa được hưởng thượng một lần sủng ái.

Thái Nha vênh vênh mặt đầy tự đắc, đoạn mở miệng kể tiếp:

– Nô tì của ta đã trông thấy, vào đêm sắc phong hoàng hậu, bệ hạ đang cùng một người con gái âu yếm nhau ở trong phòng tân hôn. Còn Dật Hi thì ngồi dưới mưa đến đờ đẫn, cười như điên dại.

Tất cả mọi người đều không tin vào những gì tai mình nghe thấy, lập tức đưa tay lên che miệng mà sửng sốt:

– Điều cô nói có phải là sự thật không vậy, Thái Nha!

– Chuyện lớn đó nha. Phen này hoàng hậu chắc tức chết mất!

- …

Những tiếng bàn tán rôm rả không ngừng vang lên, cả hậu cung bỗng chốc trở nên vô cùng ồn ào.

– Hoàng hậu giá đáo!

Câu chuyện kể vừa xong, Dật Hi cũng đã vừa tới, dùng ánh mắt sắc lạnh mà quét dọc một lượt những kẻ xung quanh, không quên nhếch miệng mà cười cợt.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên khác thường, không một ai còn dám lên tiếng nữa.

Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Cửu, Dật Hi nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế cao nhất, quyền lực nhất trong hậu cung, đoạn ngân giọng nói:

– Bổn cung bỗng dưng có hứng, muốn nói cho các ngươi một chuyện.

Đám phi tần cúi gằm mặt, yên lặng lắng nghe.

Dật Hi cong môi cười khẩy, ánh mắt phức tạp thâm sâu khó lường, bắt đầu chậm rãi kể:

– Ở Tây Tạng của chúng ta, đã từng có hai người con gái cùng lúc đem lòng yêu một người đàn ông. Một người thì rất ít nói, người còn lại thì nói rất nhiều. Người đàn ông rất phân vân trước hai người này, cuối cùng đã chọn người phụ nữ ít nói làm vợ.

Câu chuyện Dật Hi kể tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại hàm chứa ngụ ý sâu xa. Ngừng một lát, sau khi yên lặng quan sát thái độ của những người này, nàng ta mới tiếp tục ngân cao giọng mà nói:

– Bởi vậy ta muốn dạy các ngươi bài học đầu tiên khi ta lên ngôi hoàng hậu, đó là biết điều thì hãy ngậm mồm lại. Bằng không ta cắt lưỡi!…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play