Phương Hàn Lãnh đang cùng quỳ bên cạnh thì không thể nào hiểu được sự việc tách trà vỡ tan tưởng chừng như vô tình kia thực ra lại là cố ý, ngầm đe dọa, dạy dỗ con dâu của mẫu hậu mình.

Chàng vội vàng ra hiệu cho nô tì dọn dẹp đống tách vỡ, lại dâng lên một tách trà mới, cười gượng đáp:

– Mẫu hậu, khi nãy là do không may tách trà bị vỡ. Nay vương phi của con xin kính dâng lại người!

– Không sao, chuyện vừa rồi ta cũng không để bụng. Là do không may, không may mà thôi chứ ta thừa biết vương phi của con rất khéo tay mà, phải không nào?

Câu nói này của hoàng thái hậu tràn ngập sự chế giễu, coi thường. Mạch Tiểu Khê đủ thông minh để có thể nhận ra ngụ ý của bà ta.

Nàng lại một lần nữa đón lấy tách trà từ tay phu quân, cung kính nói:

– Con xin dâng trà lên mẫu hậu. Chúc người buổi sáng tốt lành!

Lần này, hoàng thái hậu không còn giở trò như lúc trước nữa, vui vẻ đón lấy tách trà Mạch Tiểu Khê dâng lên mà nhấp một ngụm.

Rời khỏi phủ thái hậu, thấy nàng yên lặng không nói gì, Phương Hàn Lãnh lo lắng hỏi:

– Nàng đang lo lắng về việc làm vỡ tách trà lúc nãy sao?

Mạch Tiểu Khê nhẹ nhàng lắc đầu, đoạn mở lời đáp:

– Thiếp không nghĩ ngợi gì đâu, chàng đừng lo lắng quá.

Hai người họ cùng nhau bước đi, ngắm nhìn những bụi hoa đủ màu sắc trong ngự hoa viên, cùng nhau cười đùa vui vẻ. Khung cảnh thực sự rất hạnh phúc.

Thế nhưng không ai có thể ngờ rằng, một dịch bệnh đáng sợ đang dần dần giơ vuốt đe dọa toàn bộ hoàng cung và cả Tịch Quốc…

Tại Ti Hoa ngay lúc này, một vài nữ hầu cùng ở chung trong một căn phòng vội vàng ngủ dậy, chuẩn bị làm việc cho một ngày mới.

– Liễu Thanh à, giờ này mà cậu còn không chịu dậy hay sao? Ngộ nhỡ muộn giờ sẽ bị Vân ma ma trách phạt đó.

Một cô gái gương mặt đơn thuần vừa gấp lại chăn mền, vừa quay đầu gọi với sang Liễu Thanh đang trùm chăn ngủ bên cạnh.

Liễu Thanh là một cô gái hiền lành, vì gia cảnh khó khăn nên tình nguyện nhập cung làm tì nữ, mỗi tháng chắt chiu vài đồng bạc lẻ để gửi về gia đình mưu sinh.

Mỗi Ti sẽ đều có các ma ma quản riêng. Vân ma ma này tính cách nghiêm khắc, làm việc gì cũng phải đúng theo yêu cầu của bà, nhưng đổi lại bà rất hiền lành, không gây khó dễ như Dung ma ma phụ trách Ti cử Mạch Tiểu Khê hồi đầu nàng nhập cung.

Sau khi cất giọng gọi Liễu Thanh mấy tiếng nhưng vẫn thấy bạn mình nằm im lặng, Chân Chân- cô gái vừa gọi bạn khi nãy chợt cảm thấy trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

– Cậu thử đến lay Liễu Thanh dậy xem. Con bé này ngủ say không biết trời đất gì nữa rồi.

Một cô gái khác vừa chải tóc vừa nói vọng tới. Bọn họ ở chung với nhau đã mấy năm, tình cảm cũng khá thân thiết.

Chân Chân nghe thấy có lý, bước đến bên cạnh Liễu Thanh, đưa tay lay lay vai cô dậy.

Tuy nhiên, dù cho Chân Chân có gọi to đến như thế nào đi chăng nữa, có lay mạnh vai Liễu Thanh đến như thế nào đi chăng nữa thì cô ấy đã vĩnh viễn không thể sống lại thêm một giây phút nào nữa…

Đám người La Hải Triều nhanh chóng có mặt, bao vây toàn bộ căn phòng này.

La Hải Triều đưa tay kéo tấm chăn xuống, nhìn gương mặt đã chết của Liễu Thanh mà có phần giật mình sợ hãi.

Khắp người Liễu Thanh đều chi chít những đốm xanh to nhỏ, giống như bị ong chích nhưng đều không phải. Khi La Hải Triều thử dùng vật chạm vào một vết tròn trên mặt Liễu Thanh, lập tức cái đốm nhỏ to chảy mủ vàng, bốc mùi hôi thối.

La Hải Triều lại thử chạm tiếp vào các đốm còn lại, đều thấy xảy ra hiện tượng vỡ mủ như đốm nhỏ đầu tiên. Thâm tâm La Hải Triều không ngừng kinh hãi, vội vàng cho người chạy về báo cáo với Phương Bành Hạc cùng Phương Hàn Lãnh.

Phương Hàn Lãnh ngay khi nghe tin đã đích thân xuống nhà xác xem xét, không quên đưa Mạch Tiểu Khê cùng đi theo.

Thi thể của Liễu Thanh trông vô cùng đáng sợ. Hầu như khắp thi thể đều nổi lên những đốm xanh lờ lợ, nếu chọc vào thì các đốm xanh đó sẽ bị vỡ ra và chảy nước mủ màu vàng sền sệt, bốc mùi. Ai không chịu được hội chứng sợ lỗ ắt sẽ cảm thấy lợm giọng và vô cùng buồn nôn.

Mạch Tiểu Khê sau khi quan sát một hồi, đôi mắt chợt trầm xuống. Nàng nhớ lại khi mình còn rất nhỏ đã từng được cha giảng giải qua về một thứ bệnh có triệu chứng rất giống với biểu hiện trên thi thể của Liễu Thanh.

Nếu nàng phán đoán không nhầm, đây được gọi là một loại bệnh mang một cái tên rất kỳ lạ đó là Đầu Đốm. Người mắc phải căn bệnh quái lạ này toàn thân đều sẽ nổi mẩn đỏ, sau đó những vết mẩn này sẽ chuyển dần thành các đốm xanh với các kích cỡ to nhỏ khác nhau.

Ở giai đoạn đầu của căn bệnh này, người bị nhiễm sẽ cảm thấy rất ngứa, ngứa tới nỗi đưa tay gãi đến khi bật cả máu tươi. Nếu không có biện pháp chữa trị kịp thời thì nội tạng sẽ bị hủy hoại nghiêm trọng, chết rất nhanh chóng. Thế nhưng, để chữa khỏi được thì lại là một điều rất khó.

Phương Hàn Lãnh nghe nàng nói thâm tâm cũng có chút cảnh giác. Thứ bệnh này quả thật kỳ lạ, đây cũng là lần đầu tiên Phương Hàn Lãnh nghe thấy.

La Hải Triều đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang, đưa mắt nhìn lại thi thể của Liễu Thanh một lần nữa mà lo lắng hỏi:

– Vậy…bệnh này có lây sang người khác hay không?

Mạch Tiểu Khê khẽ thở dài, đoạn trầm giọng mà đáp:

– Thứ bệnh này rất nhanh ắt sẽ phát tán thành một trận đại dịch vô cùng lớn!…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play