Mạch Tiểu Khê lắc lắc đầu, cố gắng thoát khỏi đôi tay cứng cáp của Phương Bành Hạc. Giờ đây, nàng hoàn toàn đã bị cả cơ thể băng lãnh của hắn bao vây, không hề có lối thoát.
– Sao vậy?
Phương Bành Hạc đê tiện cất tiếng hỏi, điệu bộ vô cùng thích thú.
– Cô không muốn ta hay sao?
Hắn biết hành động của mình là không đúng. Bởi dẫu sao hiện tại Mạch Tiểu Khê cũng đã trở thành nương tử của hoàng đệ, nhưng mà…
Phương Bành Hạc khẽ nuốt nước bọt. Hắn thừa biết Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh thành hôn nhanh chóng với nhau đều có dụng ý cả. Sau ngày hôm nay, chưa biết chừng hai người họ đã cao chạy xa bay, một lần cũng không trở về hoàng cung nữa.
Con cá nhỏ dễ thương như thế này, hắn quả thực không nỡ để mất đi!
Mạch Tiểu Khê không nhịn được nữa mà đưa chân đạp thẳng một cước vào hạ bộ của hắn. Cú đánh bất ngờ này khiến Phương Bành Hạc buột miệng rên lên vì đau, đôi tay cứng rắn đang kìm kẹp nàng lập tức buông lỏng.
Nhân cơ hội tốt như thế, Mạch Tiểu Khê nhanh chóng đẩy ngã hắn sang một bên, đoạn nhảy phốc xuống đất toan mở cửa chạy đi.
Tuy nhiên, thân thể và thể lực của Phương Bành Hạc đều không thể xem thường. Hắn chau mày đầy khó chịu, lao vụt tới kéo mạnh Mạch Tiểu Khê lại, dùng lực ép sát nàng vào bức tường trắng, đôi tay cứng cáp bắt đầu vuốt ve khắp cơ thể nàng.
Mạch Tiểu Khê hoàn toàn bất lực, tuyệt vọng mà kêu lên một tiếng thật to:
– Hàn Lãnh!!!
Rầm!
Cửa phòng tân hôn bị một lực đạp cực mạnh mà đổ vật xuống đất, Phương Hàn Lãnh lạnh lùng chạy vào.
Ban nãy, sau khi uống xong ly rượu chúc phúc của Triệu công công, Phương Hàn Lãnh đã toan rời đi. Nhưng hành động liền sau đó của Triệu công công khiến huynh ấy bỗng dưng chột dạ. Dường như Triệu công công không có ý để cho Phương Hàn Lãnh rời đi, ông ấy kiếm cớ tới chúc phúc riêng nhằm để câu giờ, ý đồ muốn kìm chân Phương Hàn Lãnh lại.
Phương Hàn Lãnh nào đâu có ngu ngốc đến mức đó. Thâm tâm chợt nóng như lửa đốt, lạnh lùng đẩy ngã Triệu công công sang một bên, kịp thời xông vào phòng cưới đúng lúc.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt theo đúng như dự đoán, lửa giận trong lòng Phương Hàn Lãnh sôi lên sùng sục. Người con gái huynh ấy đem lòng yêu thương hết mực, tân nương của mình đang bị chính hoàng huynh yêu quý gây khó dễ, thâm tâm Phương Hàn Lãnh vô cùng đau đớn.
Bốp!
Đôi tay Phương Hàn Lãnh vo tròn thành một nắm đấm, không tự chủ được mà đấm thật mạnh vào mặt của Phương Bành Hạc. Một dòng máu đỏ chậm rãi rỉ ra từ khóe môi của hắn.
Đây là lần đầu tiên hai huynh đệ họ tương tàn vì một người con gái. Khóe môi Phương Hàn Lãnh khẽ giật. Nỗi đau đớn âm ỉ chảy tràn qua từng huyết mạch trên cơ thể của huynh ấy.
Hoàng huynh…
Lời nói định thốt ra ở cuống họng vô tình bị chặn lại. Bốn mắt hai người nhìn nhau, phức tạp vô cùng.
Phương Bành Hạc khẽ nhếch miệng cười chua xót.
Hắn đã thua rồi, thua thật rồi.
Hắn vốn vẫn xem thường cái gì gọi là tình yêu, cái gì gọi là đầu bạc răng long. Hắn luôn luôn coi thường, rất coi thường chính thứ tình yêu vớ vẩn, nhàm chán của con người. Nhưng giờ đây hắn mới thấm, thực ra vốn dĩ, hắn đã ngu ngốc tới mức yêu nàng mà lại không chịu thừa nhận.
Phải rồi!
Hắn yêu Mạch Tiểu Khê.
Yêu tới mức điên điên dại dại.
Yêu tới mức chỉ muốn ích kỷ mà độc chiếm lấy nàng.
Yêu tới mức sẵn sàng đổ máu với cả hoàng đệ mình hết mực yêu thương.
Thế nhưng hiện tại, cuối cùng hắn cũng đã chịu thừa nhận một điều: Hắn yêu Mạch Tiểu Khê.
Đôi mắt Mạch Tiểu Khê đượm buồn, nàng kéo tấm lụa đỏ che đầu xuống, để mặc cho nó chậm rãi rơi xuống đất. Đêm tân hôn bỗng chốc hóa thành một đêm buồn bã, thê lương.
Phương Hàn Lãnh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
– Hoàng huynh, đệ hiểu trong lòng huynh lúc này đang nghĩ gì. Nhưng hoàng huynh à, giờ đây Tiểu Khê đã trở thành nương tử của đệ. Huynh phải hiểu điều đó!
Phương Bành Hạc từ đầu tới cuối vẫn chỉ giữ thái độ bình thản. Hắn đưa tay lau khóe miệng, đoạn quay lại nhìn Mạch Tiểu Khê, chậm rãi hỏi:
– Tiểu Khê, cô đi theo Hàn Lãnh hay ở lại với ta?
“Tiểu Khê”, hai từ này thốt ra từ chính miệng hắn chợt khiến trái tim Mạch Tiểu Khê đập thật mạnh. Cảm xúc của nàng hiện tại rất phức tạp. Nàng quả thực cũng không thể hiểu bản thân đang muốn gì.
Đối với Phương Hàn Lãnh, nàng chỉ coi huynh ấy là một người bạn tâm giao, một người ca ca chí cốt, tri kỷ hiếm có. Nếu gọi là yêu thì càng không phải.
Còn đối với Phương Bành Hạc…
Nàng quả thực không thể hiểu nổi trái tim của mình dành cho hắn như thế nào nữa.
Trước câu hỏi bất ngờ này của hắn, nàng hoàn toàn rơi vào thế bị động. Mạch Tiểu Khê nhất thời trầm ngâm, giữ yên lặng một lúc. Hai người con trai trước mặt cũng yên lặng, cùng nhau chờ đợi câu trả lời từ chính miệng của nàng.
Ánh trăng lạnh lẽo tỏa ra trên kia không ngừng chiếu rõ bóng hình ba người trước mặt. Đôi khi, sự im lặng cũng có thể giết. chết tâm tư của một con người…
Mạch Tiểu Khê hết nhìn sang Phương Hàn Lãnh, lại khẽ đưa mắt nhìn Phương Bành Hạc, đôi lông mi xinh đẹp của nàng khẽ rủ xuống. Giờ phút này, ký ức đau buồn về đứa con mệnh yểu của nàng lại chợt hiện về.
Đau thương, mất mát!
Cuối cùng, Mạch Tiểu Khê cũng đã có thể tự đưa ra quyết định cho chính bản thân của mình hiện tại.
Nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhìn thẳng vào đôi mắt của hai người đàn ông uy quyền kia, thẳng thắn mà đáp:
– Ta sẽ…
Chương 78: Huynh đệ tương tàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT