Phương Bành Hạc tỉnh lại là tay chân bắt đầu không chịu yên phận một chỗ. Được ôm ấp người con gái xinh đẹp như hoa như ngọc trong vòng tay, da thịt lại dính chặt lên nhau như thế này khiến trong lòng hắn chỉ muốn một lúc mà ăn tươi nuốt sống Mạch Tiểu Khê ngay lập tức.
Thế mà vết thương vẫn còn nhói đau, do vậy hắn đành nuốt nước bọt mà chịu đựng cơn thèm muốn nóng bỏng của mình.
Ọc…ọc…
Bụng hai người đồng loạt cùng nhau sôi lên, cũng đã gần hai ngày trôi qua, nào ai đã được nhét chút gì vào bụng.
Phương Bành Hạc cố nén cơn đau thấu trời ở ngực, mặc lại y phục, nhác thấy vết thương trên cơ thể mình đã được nàng băng bó kĩ lưỡng thì khẽ cong môi cười đầy ẩn ý.
– Huynh đang bị thương nặng như thế, sao không nghỉ ngơi chút đi đã?
Phương Bành Hạc khẽ nhếch miệng, cúi xuống nhìn nàng bằng ánh mắt dành cho người ngốc nghếch, chau mày hỏi lại:
– Nếu ta cứ nằm lỳ ở đây, cả hai chúng ta nếu không chết vì khát thì cũng sẽ chết vì đói đấy.
Nghe hắn nói, nàng biết hắn đang muốn đi tìm thức ăn cho cả hai. Thế nhưng ở trong hang động tối tăm như thế này, tìm được chút ít thức ăn cũng đã là rất khó.
– Lúc trước ta cũng đã thử đi sâu vào trong hang. Ngoại trừ có một mạch nước ngầm nhỏ ra thì hầu như chẳng có lấy chút quả dại hay động vật nào cả.
Phương Bành Hạc khẽ ồ lên một tiếng, đoạn tập tễnh bước đi theo hướng đi của Mạch Tiểu Khê lúc trước, cong môi đáp:
– Hang động này có vẻ rất sâu. Biết đâu ở tận bên trong lại có những thứ mà chúng ta không thể ngờ.
Hai người tập tễnh dìu nhau đi. Phải, không thử thì sao có thể biết đằng sau nơi đấy còn có điều gì đang chờ đợi mình nữa?
– Mẫu hậu, người vẫn chưa đi nghỉ hay sao?
Phương Hàn Lãnh nhẹ nhàng bước vào Hoàng Thái cung, cất giọng hỏi.
Hoàng thái hậu thấy hoàng nhi yêu quý của mình tới thăm, tâm trạng rất vui vẻ, bèn vội vã bước lại gần mà rằng:
– Hoàng nhi, mau lại đây!
Đoạn, bà ta sai thị nữ rót cho Phương Hàn Lãnh một chén trà Tây Tạng do Hi phi dâng lên trong lần nhập cung khi trước, mỉm cười bắt chuyện:
– Dạo này ta thấy khí sắc của con rất tệ. Chuyện của bệ hạ, ta nghĩ hoàng cung mau chóng ra ban bố, chứ Tịch Quốc không thể một ngày thiếu chủ được.
Ánh mắt Phương Hàn Lãnh thoáng lên chút đượm buồn. Lần này huynh ấy tới đây gặp hoàng thái hậu, cốt là để chào tạm biệt mẫu hậu. Một lát nữa, Phương Hàn Lãnh sẽ cùng La Hải Triều leo xuống vực sâu để tìm kiếm tung tích của Mạch Tiểu Khê cùng Phương Bành Hạc.
Sống chết chưa biết thế nào, nhưng thôi thì cứ phải mạo hiểm lấy một lần.
– Mẫu hậu, con và La Hải Triều đã quyết định sẽ xuống vực để tìm kiếm hoàng huynh. Việc triều đình chính sự, đành nhờ người cùng các quan trọng thần đứng ra tạm thời giải quyết.
Hoàng thái hậu nghe vậy, tâm can không khỏi giật mình mà sửng sốt, lập tức lên tiếng phản đối:
– Không được, hoàng nhi, con đang nói linh tinh cái gì vậy?
Phương Hàn Lành vẫn quả quyết giữ ý định của mình, trần giọng đáp:
– Tính mạng của hoàng huynh cũng là tính mạng của toàn bộ con dân Tịch Quốc. Không bảo vệ tốt cho hoàng huynh là trách nghiệm của con. Dù có tan xương nát thịt con cũng phải tìm ra bằng được huynh ấy.
Nói xong, Phương Hàn Lãnh đứng bật dậy, nhanh chóng rảo bước đi, thật không muốn tranh cãi thêm với hoàng thái hậu.
– Mẫu hậu, người cũng hãy mau chóng nghỉ ngơi sớm đi.
Hoành thái hậu ngây người, sững sờ không biết nên khuyên ngăn Phương Hàn Lãnh như thế nào nữa. Tính cách ương bướng này của huynh ấy bà ta đã hoàn toàn nắm rõ. Ngay khi Phương Hàn Lãnh đã quyết thì dù cho ai có khuyên bảo gãy lưỡi hàng trăm lần đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô ích.
Nhiệt độ trong hang lúc này đang ngày một xuống thấp, Mạch Tiểu Khê và Phương Bành Hạc dựa sát vào nhau, dìu nhau chậm rãi bước từng bước một. Thỉnh thoảng cái lạnh tỏa ra từ hang sâu khiến hai người bọn họ khẽ rùng mình từng chập.
Rất nhanh, mạch nước ngầm ban đầu Mạch Tiểu Khê thấy đã xuất hiện. Tuy bề rộng không quá lớn nhưng vẫn có những con cá nhỏ đang tung tăng mà bơi lội.
Sau khi uống một ngụm nước ngầm, Phương Bành Hạc trầm ngâm suy xét:
– Hang động sâu kín như thế này mà trong nước vẫn có cá nhỏ bơi lội. Ta đoán mạch nước ngầm này có thông với một nơi khác. Nơi này chắc chắn có dấu hiệu của sự sống.
Nghe hắn đưa ra phán đoán, Mạch Tiểu Khê cũng thấy rất hợp lý, khẽ gật đầu tán thưởng.
– Bây giờ chúng ta phải tìm ra được lối đi thông tới chỗ đó. Nhưng mà…
Nói tới đây, đôi mắt Mạch Tiểu Khê chợt ánh lên chút đượm buồn.
– Tất cả cũng chỉ là phán đoán. Chúng ta còn chưa biết mạch nước này sâu đến đâu.
Phương Bành Hạc khẽ cong môi, nở một nụ cười hời hợt. Sau đó, hắn đưa tay chộp lấy một con cá nhỏ đang bơi gần đó. Tốc độ tay chân của hắn lúc nào cũng rất linh hoạt và nhạy bén, do vậy con cá nhỏ rất nhanh đã bị hắn bắt được.
– Huynh định làm gì với con cá nhỏ này?
Mạch Tiểu Khê ngơ ngác hỏi hắn.
Ai ngờ, Phương Bành Hạc đưa con cá lên ngang tầm mắt, ngắm nhìn nó một lát rồi bỏ vào miệng nhai.
Mạch Tiểu Khê bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngẩn, miệng há hốc đầy bất ngờ. Khẩu ngữ ở miệng nàng tạm thời bị ngưng lại, đôi mắt to tròn lấp lánh không che giấu nổi sự ngạc nhiên tột cùng.
Trước thái độ đó của nàng, Phương Bành Hạc tỏ ra vô cùng chán ghét, lười biếng mắng:
– Sao vậy? Nếu còn kén cá chọn canh nữa, cô chỉ có thể chết vì đói thôi!
Cổ họng Mạch Tiểu Khê khẽ động, cảm giác buồn nôn khiến nàng vô cùng khó chịu, vội đưa tay lấy một ngụm nước mà uống.
Nghỉ ngơi một lúc, hai người họ lại tiếp tục bước đi sâu vào trong hang. Càng vào sâu bên trong, không khí càng ít, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Thế nhưng, ở trên đỉnh hang vô tình có một lỗ hở thông với bên ngoài. Bởi vậy, ánh sáng yếu ớt của mặt trời cũng có thể miễn cưỡng lọt được một chút vào tận sâu bên trong.
Đường đi trong hang cũng được soi tỏ rõ hơn khi trước, Phương Bành Hạc có thể nhìn thấy xác chết khô quắt của những con thú vô tình lạc vào đây, hay cả những đống đá vụn rơi lả tả bên dưới.
Bất chợt ánh mắt Phương Bành Hạc chợt dừng lại ở một góc hang, đôi lông mày khẽ chau lại đầy suy tư.
Nương theo ánh nhìn của hắn, Mạch Tiểu Khê cũng đã nhận ra ở chỗ đó có một vật gì đó rất khả nghi.
Phương Bành Hạc toan bước lại gần xem xét thì bị Mạch Tiểu Khê vội đưa tay ngăn lại. Thứ đồ vật kia mặc dù ở trong một góc khuất tối tăm nhưng lại thoang thoảng một thứ mùi rất kỳ lạ.
Thứ mùi này Mạch Tiểu Khê cảm thấy rất quen, định hình một lát nàng chợt nhớ ra, đây chẳng phải là dãn tỏa hương hay sao!
Dãn tỏa hương cũng gần giống như đoạn hồn tiêu. Đoạn hồn tiêu khiến con người nếu nghe phải thì sẽ sinh ra ảo giác mà vô thức hành động theo sự khống chế của kẻ thù. Còn dãn tỏa hương lại khiến bản thân bất cứ một ai mà hít phải chúng, đến một cực điểm nhất định tứ chi sẽ bị tê cứng, các mạch máu dần dần dãn nở mà vỡ nát, nhanh chóng xuống âm tàng địa phủ mà không kịp ngáp.
Phương Bành Hạc cũng đã nghe qua đến dãn tỏa hương, do vậy hắn đã có chuẩn bị từ trước.
Hắn vận công tự điểm các huyệt mạch quan trọng trên cơ thể mình, đoạn quay sang Mạch Tiểu Khê cũng làm tương tự. Các huyệt mạch được điểm sẽ tạm thời ngăn chặn khí độc chạy vào cơ thể, nhưng chỉ duy trì trong vòng mười phút.
Bởi vậy hai người họ cần phải nhanh chóng đến gần để quan sát tình hình phía trước, kẻ nào đã rải dãn tỏa hương vào tận hang động sâu như thế này?
Ngay khi Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê đến gần nhìn cho rõ thì vật đập vào mắt họ kia không phải thứ gì khác mà là…một bộ xương người đã mục rữa…!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT