– Được thôi! Nếu ngươi đã thích, vậy thì hãy giết chết nàng ta ngay tại đây đi!
Phương Bành Hạc thản nhiên đáp.
Tuyết Phàm nghe hắn nói mà sững người, ngây ngốc trong chốc lát. Y cứ nghĩ Mạch Tiểu Khê và Phương Bành Hạc là một đôi uyên ương sống chết không rời, lúc nào cũng bám lấy nhau như những đôi sam. Vậy mà trước những lời đe dọa của y, hắn không những không sợ hãi mà còn tỏ ra rất đỗi bình thản, dửng dưng như thế.
Chấn Vương đứng bên cạnh từ lúc nãy đã bắt đầu trở nên sốt ruột. Hắn bực bội quay sang Tuyết Phàm, gắt gỏng mắng:
– Tuyết Phàm, ngươi còn chần chờ gì nữa vậy? Còn không mau xử lý hết đám người ở đây đi à!
Nhân lúc Tuyết Phàm có chút lơ là, phân tán, Mạch Tiểu Khê há miệng cắn một phát thật mạnh vào tay y. Tuyết Phàm bị cắn bất ngờ đầy đau đớn, vội vàng rụt tay lại, chỉ chờ có thế, Mạch Tiểu Khê lao ra chạy một mạch về phía Phương Bành Hạc.
Phương Bành Hạc rút từ trong túi áo một con dao sắc, nhỏ, độ bén đủ để đâm chết một người, lao người tới bên Tuyết Phàm.
Động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn và chuẩn xác. Thân hình hắn trở nên điệu nghệ, uy vũ như chim đại bàng sải cánh, một dao hất tung vũ khí trên tay Tuyết Phàm rơi xuống dưới đất.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc. Một kẻ bề ngoài trông thư sinh, ngây ngốc như hắn ai ngờ lại biết võ công. Không những thế, thân thủ của y vô cùng tốt, thuộc vào hàng cao thủ võ lâm.
Tuyết Phàm cũng không chịu yếu thế, y xoay tròn cổ tay, vận động tối đa nội công của cổ tay tạo thành một luồng khí mạnh, sau đó hét lên một tiếng, đẩy toàn bộ khí nén về phía Phương Bành Hạc.
Một chiêu này của y, y đắc ý tưởng rằng Phương Bành Hạc sẽ bị trúng, chết ngay tức khắc. Thế nhưng, Phương Bành Hạc thản nhiên xoay người né được trong chớp mắt, tránh thoát luồng khí một cách dễ dàng.
Chấn Vương không đợi được nữa, hất tay ra hiệu cho thuộc hạ cùng nhau đồng loạt lao tới. Lần này hắn phải giết chết Phương Bành Hạc cùng những kẻ trong Tuyết phủ. Vậy thì khối tài sản khổng lồ này mới có thể dễ dàng rơi vào tay hắn.
Phương Bành Hạc hừ lạnh, trầm giọng nói:
– Bản tính dã thú, vô tình trong con người ngươi quả thật không hề thay đổi. Tại sao ngươi lại lén lút hại chết người đã nuôi nấng ngươi từ nhỏ đến khi trưởng thành như thế?
– Chúng nuôi ta được vài chục năm thì đều có quyền sai khiến, hại chết mẫu thân của ta ư? Đằng nào Tuyết Thiều Quang cũng đã chết, tiền tài này cũng sẽ thuộc về ta. Xem như, lão già đó chết rồi vẫn còn để lại chút phúc vậy!
Phương Bành Hạc đột nhiên cười lớn, tiếng cười sảng khoái của hắn khiến tất cả những kẻ có mặt ở đây đều dừng tay, trơ mắt ra nhìn.
Hai mẹ con Tuyết phu nhân nãy giờ ôm chặt lấy nhau, trốn vào một góc, không dám hé răng bước ra ngoài. Hiện tại Phương Bành Hạc là vị cứu tinh duy nhất của Tuyết phủ. Những kẻ nô tài trong Tuyết phủ hơn một nửa đã bị giết chết, số còn lại vì quá sợ hãi nên đã quỳ xuống đầu hàng Chấn Vương xin tha mạng.
– Tên khốn này, ngươi cười cái gì?!
Tuyết Phàm cau mày hét lớn.
Chấn Vương ở bên cạnh cũng nhếch miệng cười khẩy:
– Sắp chết tới nơi rồi còn phách lối!
Thế nhưng, từ trong quan tài của Tuyết lão tiên sinh, bỗng dưng phát ra những tiếng động chạm mạnh mẽ.
Nắp quan tài nãy giờ còn đóng im lìm, chợt khẽ rung lắc, rồi bị đẩy hẳn sang một bên. Từ bên trong, Tuyết Thiều Quang nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh mắt buồn bã liếc dọc một lượt cảnh tưởng hỗn loạn trước mặt.
Tuyết Phàm cùng Chấn Vương há hốc miệng sửng sốt. Tuyết Ngưng ôm chặt lấy mẫu thân, mừng rỡ khóc không thành tiếng:
– Phụ thân, người sống lại rồi sao?
– Lão gia…
Tuyết phu nhân cũng ngồi bật dậy, lao tới bên cạnh phu quân của mình mà òa khóc.
Tuyết lão tiên sinh đã hoàn toàn sống lại. Thực chất, ông không hề chết mà rơi vào trạng thái giả chết. Đêm hôm kia, Phương Bành Hạc đã lẻn vào giường ông, nói rõ mọi chuyện về Tuyết Phàm cho ông nghe.
Vài năm trước, Phương Bành Hạc đã được một vị tiền bối Mông Cổ, thông thạo về các loại độc dược dạy cho hắn từng đặc điểm của độc, cách áp chế và giải độc, trong đó có hoa liệt sinh. Do vậy, Phương Bành Hạc dễ dàng dùng châm định vị đường đi của độc và kịp thời ngăn chặn, loại bỏ độc trong cơ thể Tuyết lão tiên sinh.
Thế nhưng, để tìm ra hung thủ đã hạ độc Tuyết Thiều Quang, hắn và ông đã bàn bạc với nhau, dùng nội công tạm thời phong ấn huyệt đạo của Tuyết Thiều Quang, khiến ông rơi vào tình trạng giả chết như thật.
Trên dưới Tuyết phủ sau khi nắm rõ đầu đuôi mọi việc thì không khỏi bất ngờ. Tuyết Ngưng nghẹn ngào quay sang nhìn Phương Bành Hạc, nàng ta không thể ngờ kẻ mình đang căm hận kia lại tài giỏi bất phàm đến như thế. Trong lòng Tuyết Ngưng, tâm can bỗng trở nên rất phức tạp.
– Khốn khiếp!
Tuyết Phàm mở miệng chửi thề.
Nhìn đứa con trai mình yêu thương hết mực, tuy y không phải con đẻ của Tuyết Thiều Quang cùng Tuyết phu nhân nhưng ông và bà ta vẫn luôn yêu thương, chiều chuộng, dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho y. Giờ đây, y bỗng trở nên hoàn toàn xa cách. Sự hận thù đã biến Tuyết Phàm trở thành một kẻ tàn nhẫn, máu lạnh không còn tính người đến như thế.
– Con à, con hãy dừng tay lại, mọi chuyện tối nay chúng ta sẽ xem như chưa hề xảy ra. Con vẫn sẽ là con trai của Tuyết Thiều Quang ta cùng phu nhân Cúc Nguyệt, là huynh trưởng của Tuyết Ngưng. Chúng ta vẫn luôn yêu thương con mà, Tuyết Phàm!
Tuyết Phàm đã hoàn toàn đánh mất kiểm soát. Y phá lên cười ngặt nghẽo, tuy y cười mà nước mắt từ từ rỉ ra bên khóe mắt, chua xót cực độ.
Y lắc đầu lia lịa, nhếch miệng đáp:
– Muộn rồi, quá muộn rồi. Ta không thể quay đầu lại được nữa!
Đoạn, Tuyết Phàm mặc kệ lời khuyên can của Tuyết Thiều Quang, giơ kiếm lao tới bên cạnh Phương Bành Hạc, quyết sống chết một lần.
Khung cảnh lại diễn ra vô cùng hỗn loạn, máu tươi cứ thế tuôn trào ồ ạt, người chết mỗi lúc một nhiều, nằm vật xuống đất giãy chết.
Tuyết lão tiên sinh mặc dù đã giải được độc nhưng sức khỏe vẫn rất yếu, không thể vận khí, tích tụ nội lực được. Bởi thế ông đành phải bất lực, trơ mắt nhìn tình cảnh thê thảm trước mắt.
Tình thế càng lúc càng gay go. Tuyết Phàm biết võ công của Phương Bành Hạc rất cao cường, cả Tuyết phủ bây giờ chỉ trông chờ vào hắn. Y tập trung tấn công một mình Phương Bành Hạc, còn lại toàn bộ những kẻ kia thì để cho Chấn Vương tùy ý xử lý.
– Xông lên…!!!
Từ phía ngoài, một đội quân đông đúc, cầm kiếm, đồng loạt xông về phía thuộc hạ của Chấn Vương mà thẳng tay chém giết.
Chấn Vương kinh ngạc tột độ, hắn không hiểu từ đâu mà lại có quân lính của cấm vệ quân lao tới cứu giúp Tuyết phủ.
Đội quân này võ công cao cường, thân thủ nhanh nhẹn, chắc chắn là đã được huấn luyện rất bài bản, nhanh chóng lấn át toàn bộ thế cục. Thuộc hạ của Chấn Vương tức khắc bị áp chế trong gang tấc.
Về phía Tuyết Phàm và Phương Bành Hạc, mặc dù Tuyết Phàm đã sử dụng tất cả các chiêu thức võ công của mình nhưng y hoàn toàn không phải là đối thủ của Phương Bành Hạc. Phương Bành Hạc chỉ nghiêng người né tránh đã hoàn toàn áp chế Tuyết Phàm, đạp cho y một cước ngã lăn xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Từ phía xa, La Hải Triều tay cầm thanh kiếm dính máu, lao vọt đến bên cạnh Phương Bành Hạc. Tuyết phủ được giải nguy, chính thức chấm dứt cuộc chiến hỗn loạn, tanh tưởi. Hai kẻ cầm đầu là Tuyết Phàm cùng Chấn Vương không thể ngờ kế hoạch này của mình lại hoàn toàn bị thất bại thảm hại, tức giận không thốt lên lời, giương ánh mắt thù hằn mà nhìn Phương Bành Hạc.
Chúng không tin một kẻ tưởng chừng tầm thường, ngu ngốc, vô dụng như Phương Bành Hạc lại có thể dễ dàng giết chết thuộc hạ của chúng như thế.
– Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?
Tuyết Phàm gằn giọng hỏi.
Cả Tuyết phủ cùng nín thở, chờ đợi câu trả lời của Phương Bành Hạc.
Thế nhưng, hắn lười biếng không buồn đáp. Đưa tay với lấy chiếc khăn Mạch Tiểu Khê đưa cho để lau máu dính trên kiếm, vung tay bước về phía Tuyết lão tiên sinh.
La Hải Triều cùng đội cấm vệ quân tức khắc quỳ rạp xuống, cung kính nói lớn: