*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoa Liệt Sinh?
Nghe đến cái tên này, Mạch Tiểu Khê khẽ giật mình hoảng hốt. Hoa Liệt Sinh là một loại độc dược được bào chế từ một loại hoa có tên là liệt sinh. Loại hoa này thường trồng ở Tây Tạng, Tịch Quốc và các nước khác hầu như rất hiếm có.
Người bị trúng độc Hoa Liệt Sinh sẽ không chết ngay lập tức, mà mỗi ngày chỉ cần ăn phải một lượng nhỏ như hạt đậu, cơ thể sẽ từ từ suy kiệt, mất nước dần và chết.
– Chắc chắn có kẻ nào đó đã ngấm ngầm tìm mua Hoa Liệt Sinh, sau đó ngày ngày cho nghĩa phụ ăn từng lượng nhỏ để cơ thể chết dần chết mòn.
Phương Bành Hạc nheo mắt đáp.
Hai người vừa nhìn nhau, vừa trầm ngâm suy nghĩ. Rốt cuộc là kẻ nào lại có thể nhẫn tâm như vậy? Mục đích thật sự của y là gì? Đó vẫn là một dấu hỏi lớn.
Tuyết Phàm cùng Tuyết phu nhân đang ngồi trong phòng, tầm mắt luôn hướng về phía Phương Bành Hạc mà soi sét nhất cử nhất động của hắn. Vừa thấy hai người họ bước ra ngoài, Tuyết Phàm đã ngồi bật dậy, rảo bước tiến tới bên cạnh Phương Bành Hạc, châm biếm nói:
– Sao nào Phương thần y, ngươi đã vào trong phòng cha hơn nửa ngày trời, vậy cuối cùng đã đưa ra được kết luận gì chưa?
Phương Bành Hạc dửng dưng nhìn lại hắn, sau đó nhếch miệng đáp:
– Thứ lỗi cho ta sức tài chưa đủ, không thể bắt mạch được cho nghĩa phụ.
Haaaaaa….
Tuyết Phàm ôm bụng cười lớn.
– Ta biết ngay mà, ngươi chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, học thức chưa tới, làm sao có thể bắt mạch cho cha ta được!
Nghe vậy, Tuyết phu nhân đứng bên cạnh cũng bĩu môi, chán ghét mắng thêm:
– Thật là nực cười, ngông cuồng làm trò hề cho cả phủ xem!
Mặc kệ thái độ đáng ghét của hai mẹ con họ, Phương Bành Hạc vẫn cong môi cười đáp lại, đoạn cùng Mạch Tiểu Khê lấy cớ đi dạo để ra ngoài phủ bàn một việc quan trọng khác.
Hai người họ vừa đi vừa quan ngại, hết nhìn nhau lại nhìn về phía trước, trong lòng càng lúc càng trở nên rối ren.
Mạch Tiểu Khê thắc mắc cất tiếng hỏi hắn:
– Ngươi định giấu chuyện này tới khi nào? Nếu chúng ta không nhanh chóng tìm cách chữa trị cho Tuyết lão tiên sinh, chỉ sợ ông ấy khó lòng chống đỡ được nữa.
Phương Bành Hạc vẫn rảo bước tiến về phía trước, yên lặng không trả lời. Con người hắn lúc nào cũng phức tạp như thế. Ngay cả đến La Hải Triều thân cận với hắn đã hơn chục năm nay cũng không thể nào nắm bắt được một nửa.
Trong phủ họ Tuyết lúc này đây lại đầy rẫy tâm trạng, mỗi người một suy nghĩ, một kế hoạch thầm kín cho riêng mình.
Tuyết Phàm đóng chặt cửa, vắt chéo hai chân lên nhau, khép hờ đôi mắt, trầm tư như nước, y đang đợi một người tới đây, nhưng lại tuyệt đối giữ bí mật, không để một ai biết. Do vậy Tuyết Phàm lấy cớ muốn yên tĩnh, đuổi hết kẻ hầu người hạ xung quanh mình rời đi.
Bỗng một lúc sau, ở bên ngoài cửa có tiếng gõ vang lên không ngớt. Tiếng gõ không phải tùy tiện mà ngắt quãng, tạo thành âm thanh ký hiệu riêng biệt. Y vội vàng mở mắt, bước xuống mở cửa. Một thân ảnh cao lớn, lạnh lẽo lập tức bước nhanh vào bên trong…
Màn đêm lại tiếp tục phủ xuống, ôm trọn từng ngóc ngách, kẽ hở, con người ta cảm giác như bị chúng nuốt chửng vào bên trong. Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê vẫn chưa về phủ, hai người họ còn nhiều chuyện phải làm, tốt nhất tránh va chạm với người nhà họ Tuyết bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
– Tiểu thư, nước ấm đã pha sẵn cho người rồi ạ!
Dạ Liên, người hầu thân thiết của Tuyết Ngưng lễ phép thưa. Tuyết Ngưng đang mải mê gảy đàn tì bà, chỉ thờ ơ khẽ gật đầu. Sau đó đặt chiếc đàn xuống, nhẹ nhàng bước tới phòng tắm.
Dòng nước ấm áp khiến nàng ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nhắm mắt suy nghĩ miên man. Bất chợt cảnh tượng Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê thân mật bên hồ sen vào buổi tối hôm trước lại không hẹn mà nhớ làm cho mọi cảm xúc dễ chịu khi nãy của Tuyết Ngưng hoàn toàn biến mất.
– Dạ Liên, Dạ Liên…
Tuyết Ngưng bực dọc cất tiếng gọi.
Dạ Liên vội vàng từ phía sau chạy tới, khép nép hỏi:
– Tiểu thư cho gọi em ạ!
Tuyết Ngưng đôi mắt chợt hóa cừu hận, nhẹ nhàng nhặt một cánh hoa hồng lên, xé ra làm nhiều mảnh, đoạn ghé tai Dạ Liên thì thầm nói nhỏ.
Dạ Liên từ trước tới nay luôn luôn nhất mực trung thành với nàng ta, nên mọi lời Tuyết Ngưng căn dặn đều sẽ dốc sức để hoàn thành. Do vậy, ngay khi nhận được yêu cầu của tiểu thư, vội vàng gật đầu lia lịa, sau đó ngoan ngoãn rời đi nhanh chóng.
Mãi tới canh hai, Mạch Tiểu Khê cùng Phương Bành Hạc mới từ ngoài phủ bước vào. Đi qua phòng Tuyết Phàm, họ thấy vẫn còn ánh nến thắp sáng, đã muộn thế này mà y vẫn chưa đi ngủ.
Trước khi về phòng mình, Phương Bành Hạc lại bắt đầu định giở thói trêu chọc Mạch Tiểu Khê như khi trước. Hắn đưa tay chống lên tường, bao trọn Mạch Tiểu Khê ở giữa, cong môi giễu cợt:
– Hôm nay đi đường mệt mỏi như vậy, liệu cô có cần ta vào bên trong xoa bóp cho không?
Mạch Tiểu Khê trừng mắt nhìn hắn, ghét bỏ mà lên tiếng trách mắng:
- Ngươi đường đường là hoàng thượng mà quả thật lại không biết đến hai chữ liêm sỉ là gì!
Phương Bành Hạc vẫn chưa chịu dừng lại, đưa đôi tay mình giữ chặt khuôn mặt của Mạch Tiểu Khê, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên làn da căng bóng, trắng mịn của nàng.
– Gương mặt này, đôi môi này thực sự khiến ta vô cùng cảm thán.
Đoạn hắn lập tức cúi nhanh xuống, trực tiếp đưa miệng áp lên bờ môi mềm mại của nàng. Dư vị ngọt ngào, trong sáng của Mạch Tiểu Khê khiến hắn cảm tưởng càng ngày càng bị lún sâu, say đắm đến điên cuồng.
Mạch Tiểu Khê vô cùng khó chịu, chỉ biết đưa chân đạp lên chân hắn thật mạnh.
Phương Bành Hạc cười nhẹ, bộ dạng rất đỗi thích thú, không đành lòng mà bỏ tay ra, nhìn theo dáng hình nhỏ bé của Mạch Tiểu Khê đang rảo bước về phòng.
Mạch Tiểu Khê mệt mỏi châm nến, thay y phục rồi bước tới bên giường, đặt lưng nằm xuống. Cả ngày hôm nay, Phương Bành Hạc đưa nàng đi khắp mọi nơi, đôi chân nàng lúc này như muốn rụng ra ngay lập tức. Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới, mí mắt Mạch Tiểu Khê mỗi lúc một nặng, sau đó nàng thiếp đi từ lúc nào.
Mạch Tiểu Khê vì quá mệt mỏi nên không hề biết rằng, ở trong phòng mình nay bỗng dưng xuất hiện thêm một chiếc giỏ mây nhỏ, được bí mật đặt trong gầm giường.
Dạ Liên khoác bộ y phục tối màu, trùm vải che kín khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt, đứng lặng lẽ bên ngoài cửa phòng Mạch Tiểu Khê. Sau khi quan sát động tĩnh xung quanh, nhận định tất cả mọi người đều đã đi ngủ hết rồi, nàng ta bèn nhanh chóng rút từ trong túi áo ra một gói giấy nhỏ có chứa một ít bột màu trắng.
Dạ Liên châm lửa đốt gói giấy kia, xong xuôi vội chạy thẳng một mạch về phòng. Gói giấy không cháy bùng lên mà tạo thành một làn khói màu xanh, nhẹ nhàng bay tản ra xung quanh, len lỏi vào khắp căn phòng của Mạch Tiểu Khê.
Có lẽ thứ được đựng trong giỏ mây lại có một mối liên hệ đặc biệt với thứ mùi này, do vậy ngay khi đánh hơi thấy mùi cháy, nắp giỏ mây bỗng dưng khẽ động đậy, rơi bộp xuống dưới đất.