Mạch Tiểu Khê càng ra sức giãy giụa, Phương Bành Hạc càng trở lên phấn khích hơn. Đôi môi đỏ mọng, ướt át của Mạch Tiểu Khê khẽ phát ra âm thanh chống cự yếu ớt, hai mắt to long lanh như cánh bướm bay lượn giờ đây pha thêm chút hoảng loạn càng khiến hắn vô cùng thích thú.
Phương Bành Hạc cúi thấp người xuống, đè mạnh lên cơ thể của Mạch Tiểu Khê, sau đó áp môi mình lên môi nàng. Mùi thơm ngọt dịu khiến hắn trở lên say đắm, hết sức cắn mút mà thưởng thức. Bàn tay ngỗ nghịch, cứng rắn của hắn đưa nhanh xuống, kéo mạnh y phục của Mạch Tiểu Khê, ném sang một bên.
Cơ thể mềm mại, mịn màng của thiếu nữ xinh đẹp hiển hiện trong đôi mắt sắc lạnh của hắn, giọng hắn trầm thấp hẳn xuống, thì thào bên tai Mạch Tiểu Khê:
– Im lặng nào! Nhanh thôi!
Nghe những lời thì thầm của hắn, Mạch Tiểu Khê càng hoảng hốt hơn. Đôi mắt nàng rưng rưng ngấn lệ, miệng bị hắn cắn mạnh tới chảy máu, đau điếng cả người, chỉ có thể phát ra âm thanh chống cự trong vô vọng.
Phương Bành Hạc càng lúc càng hung hăng, hắn dùng hai chân kẹp chặt nàng, không để cho nàng chống cự được. Đoạn nhanh tay cởi y phục của mình, để lộ khuôn ngực vạm vỡ, cứng rắn, cuồn cuộn như chim ưng, từng mạch máu trong cơ thể càng lúc càng ửng đỏ, khắp người hắn toàn bộ đều nóng ran như lửa đốt, chỉ muốn phát tiết.
Mạch Tiểu Khê bị hắn giữ chặt hai tay trên đầu, khuôn ngực đẫy đà, căng tròn khẽ đẩy lên theo từng nhịp tim đập, hai má đỏ ửng không ngớt khiến đôi mắt Phương Bành Hạc mỗi lúc một mờ đi.
Hắn không chờ được nữa, một lần nữa cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi Mạch Tiểu Khê, tham lam cố gắng nuốt sạch hết dư vị ngọt ngào từ đôi môi của nàng. Sau đó hắn đưa lưỡi hôn tiếp lên vành tai Mạch Tiểu Khê, cắn mút cổ của nàng. Khuôn ngực cứng rắn của hắn dính chặt lên cơ thể Mạch Tiểu Khê, da chạm da, tim chạm tim, dường như họ có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau.
Ư..ư…
Mạch Tiểu Khê vẫn không ngừng giẫy giụa, chỉ hận không nói được để mà gào lên kêu cứu La Hải Triều đang canh giữ ở bên ngoài. Một tay hắn giữ chặt tay Mạch Tiểu Khê trên đầu, tay còn lại lần mò đặt lên ngực nàng, tham lam mà xâm chiếm khắp mọi ngóc ngách. Mạch Tiểu Khê bị hắn hôn khắp cơ thể, cả người bỗng dưng trở lên run rẩy, ngay sau đó là cảm giác nóng bừng dần dần xâm chiếm cơ thể nàng.
Phương Bành Hạc ngẩng đầu lên nhìn Mạch Tiểu Khê, nhếch miệng cười đùa:
– Cảm giác thế nào, không tồi chứ, Tiểu Khê?
Tiểu Khê? Hắn gọi nàng là Tiểu Khê? Mạch Tiểu Khê phút chốc đờ đẫn. Chưa kịp suy nghĩ gì thêm nữa đã bị hắn bất ngờ kéo rộng hai chân, đặt lên đùi mình. Lúc này đây nàng mới bừng tỉnh, biết sự việc đang ngày càng điquá xa, nếu không chống cự thì trinh tiết cả đời nàng tôn thờ sẽ ngang nhiên bị hắn cướp mất.
Mạch Tiểu Khê ra sức thu chân lại, đưa hai tay đập mạnh lên ngực Phương Bành Hạc, nước mắt rơi lã chã, khổ sở mà chống cự trong tuyệt vọng. Tuy nhiên mọi hành động của Phương Bành Hạc lúc này đã không còn nằm trong sự kiểm soát của hắn nữa, hắn kéo mạnh hai chân Mạch Tiểu Khê, cúi xuống ngực nàng thưởng thức mùi vị mềm mại như tơ lụa một lần nữa. Sau đó không nói không rằng, trực tiếp xâm nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.
Mạch Tiểu Khê cảm thấy bên dưới như bị xé rách làm đôi, cơn đau đớn xuyên thấu khiến nàng hét lên thảm thiết. Phương Bành Hạc hơi dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó hắn càng trở lên hăng say hơn, cử động càng lúc càng mạnh.
Cảm giác đau đớn nhanh chóng qua đi, thay vào đó là một cảm giác hưng phấn, thích thú đang dần dần xâm chiếm toàn bộ cơ thể nàng. Mạch Tiểu Khê thở hổn hển, Phương Bành Hạc vẫn không ngừng mơn trớn khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng. Hai con người đẹp như tranh vẽ quấn lấy nhau không dứt. Phương Bành Hạc mỗi lúc một thêm hung hăng hơn, say đắm cơ thể ngọt ngào của Mạch Tiểu Khê hơn…
Ưmm…
Mạch Tiểu Khê mệt mỏi mở mắt, khắp nơi trên cơ thể đều đau nhức không thôi. Nàng khẽ trở người dậy, thấy bên ngoài cửa trời đã tối, còn bản thân mình thì lại đang nằm gọn trong vòng tay của Phương Bành Hạc, cả cơ thể rắn chắc của hắn ôm trọn lấy nàng.
Mạch Tiểu Khê nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi người mình, sau đó dùng chăn cuốn lấy cơ thể, nhặt y phục rơi vãi dưới đất mặc lại.
Sự việc trải qua vừa rồi khiến nàng không dám nghĩ tới một lần nào nữa. Mạch Tiểu Khê run run đưa tay lau nhẹ nước mắt, liếc nhìn người đàn ông cao cao tại thượng đang nằm lim dim trên giường, khuôn ngực vạm vỡ của hắn vẫn còn đỏ ửng, lộ rõ dấu vết ái ân mạnh mẽ vừa qua.
Mạch Tiểu Khê toan quay lưng bước ra ngoài phòng thì bất ngờ bị Phương Bành Hạc kéo mạnh trở lại giường, đưa tay nắm chặt khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ép nàng phải nhìn thẳng vào mặt hắn:
– Muốn chạy trốn?
Mạch Tiểu Khê há miệng định trả lời, nhưng sực nhớ ra mình đã bị mất đi tiếng nói nên lời nói mới chỉ chực thốt ra liền vội vàng thu lại. Phương Bành Hạc nhếch miệng cười thâm hiểm, trông thiếu nữ xinh đẹp trước mắt tội nghiệp như một con cừu non, khắp người đều là dấu hôn chiếm hữu của hắn.
– Cô hãy thử nói chuyện xem thế nào!
Nghe Phương Bành Hạc nói, hai mắt Mạch Tiểu Khê mừng rỡ, sau đó hít thở sâu một hơi, nhìn thẳng vào gương mặt điển trai của Phương Bành Hạc mà mắng:
– Phương Bành Hạc đồ cầm thú nhà ngươi!
Phương Bành Hạc chán ghét lườm nàng một chặp, thờ ơ đáp:
– Cô còn chưa cảm ơn ta mà đã mở miệng, câu đầu tiên là mắng. Có tin ta lại biến cô trở thành người câm như khi nãy hay không?
Mạch Tiểu Khê đứng dậy, hất tay hắn ra khỏi người mình, lạnh nhạt đáp:
– Đa tạ huynh đã cứu ta. Nhưng dù huynh có cứu ta bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không thể phủi sạch việc làm bỉ ổi ngày hôm qua.
Lông mày Phương Bành Hạc khẽ nhếch lên một chút, đoạn hắn bật cười, điệu bộ rất lưu manh:
– Một mình ta được vui vẻ ư? Chẳng phải cô cũng rất hưởng ứng hay sao?
Trước những lời nói mang tính châm chọc đầy giễu cợt của hắn, Mạch Tiểu Khê hết sức tức giận. Nàng vơ lấy chiếc cốc ở trên bàn, ném thẳng vào mặt Phương Bành Hạc. Thế nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng mà nghiêng người tránh được cú ném đó.
Mạch Tiểu Khê biết mình yếu thế, nếu cứ mãi ở đây dây dưa không dứt với hắn, ắt sẽ lại bị hắn giở trò một lần nữa. Nàng bèn mặc kệ hắn, hậm hực xoay người bước nhanh đi. Dáng vẻ tức giận của nàng không những không chọc giận Phương Bành Hạc, trái lại càng khiến hắn cảm thấy con người Mạch Tiểu Khê thú vị hơn. .
Đam Mỹ H VănThứ cảm giác lạ lẫm mới đây xong mà cả hắn và Mạch Tiểu Khê đều cùng nhau trải qua khiến tâm can hắn vẫn còn cảm thấy lâng lâng như một gã say rượu. Từ trước tới nay, dù cho các phi tần như hoa như ngọc ở trong hoàng cung không ngừng lấy lòng hắn, tình nguyện, thèm muốn dâng hiến cho hắn, nhưng hắn lại cảm thấy chán ghét, khinh thường họ, tuyệt nhiên không bao giờ chạm vào một cọng tóc của họ.
Thế nhưng người con gái bé nhở trước mắt này lại khác. Nàng ta có điểm gì đó khác biệt hoàn toàn so với toàn bộ những người mà hắn đã gặp và tiếp xúc! Hắn chỉ muốn trói buộc Mạch Tiểu Khê trong lòng bàn tay, không để nàng rời khỏi hắn dù chỉ một bước.
Nhác trông thấy Mạch Tiểu Khê mở cửa chuẩn bị bước ra ngoài, Phương Bành Hạc lạnh lùng cất tiếng gọi:
– Phi tần của ta mà lại định bỏ đi sao?…