Gần một năm trôi qua, Phương Bành Hạc chưa từng một lần động chạm đến Dật Hi.
Vì thế, ý định sinh cho Tịch Quốc một tiểu thái tử hoàn toàn bị chết yểu.
Cả hậu cung vài trăm người, nhưng chỉ duy nhất một mình Mạch Tiểu Khê được sủng ái, cũng là người duy nhất Phương Bành Hạc yêu thương và nâng niu say đắm.
Những người còn lại, đối với hắn chỉ là cỏ rác, một cái liếc mắt hắn cũng không muốn cho, huống gì là ước mơ được sánh đôi cùng hoàng thượng.
Bởi vậy, một số phi tần không chịu nổi cô đơn, quyết định lén lút qua lại với thị vệ hay nô bộc, chí ít cũng cảm thấy tâm sinh lý trong lòng vơi bớt phần nào. Còn hơn trở thành một bà cô già, đến chết vẫn còn trinh tiết.
Dật Hi cũng không ngoại lệ.
Người mà nàng ta chọn để ngoại tình chính là gã thị vệ thân cận, canh giữ tẩm cung của Dật Hi gần một năm nay.
“Hổ Phàm, mối quan hệ của chúng ta chỉ là thỏa mãn nhu cầu cơ thể. Ngươi phải tuyệt đối giữ bí mật, bằng không cái mạng quèn này đừng hòng mong giữ nổi!”
Dật Hi vừa nói, vừa chỉnh trang lại y phục, gương mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm.
Hổ Phàm cũng nhanh chóng gật đầu, vừa được ngày đêm dây dưa không dứt với đương kim hoàng hậu, lại vừa có tiền tiêu không hết thì tội gì mà hắn không nghe theo.
Hổ Phàm đưa tay mặc lại y phục, không quên nói lời tạm biệt:
– Hoàng hậu nương nương, đêm mai chúng ta vẫn hẹn nhau giờ cũ nhé.
Dật Hi không nói gì, chậm rãi bước đến bên bàn, tự rót cho mình một ly trà để uống.
Cánh cửa phòng được mở ra, Hổ Phàm nhanh chóng bước ra ngoài, sau đó mất hút vào trong bóng đêm.
Nếu để người khác biết được hoàng hậu của Tịch Quốc dám lén lút quan hệ với thị vệ trong cung, chắc chắn nàng ta sẽ đầu lìa khỏi cổ.
Tại thư phòng của Phương Bành Hạc, Mạch Tiểu Khê cũng vừa lúc bưng lên một bát canh gà.
Phương Bành Hạc thấy nàng bước vào lập tức mỉm cười, sau đó vòng tay ôm nàng vào trong vòng lòng, dịu dàng nói:
– Tiểu Khê, cảm ơn nàng vì mọi thứ. Nhờ có nàng ta mới biết đâu là tình yêu, đâu là cảm giác muốn bảo vệ người con gái mình yêu cả đời là như thế nào.
Mạch Tiểu Khê đẩy Phương Bành Hạc ra, không quên dí bát canh cho hắn, nghiêm mặt đáp:
– Chàng mau uống hết canh cho thiếp. Nếu chàng còn để bản thân càng ngày càng suy sụp như thế này nữa, thiếp sẽ không tha cho chàng đâu.
Hắn mỉm cười khì khì, đoạn đón lấy bát canh từ tay nàng, tu một hơi hết sạch.
Mạch Tiểu Khê nhìn thấy đống tấu chương để ngổn ngang trên bàn, tiện tay nhấc một tấm lên đọc.
– Phản động ở biên cương, người của quân Mông Cổ đang càng ngày càng bành trướng thế lực, chàng đã có kế sách gì chưa?
Phương Bành Hạc cười cười, kéo nàng vào trong lòng, đoạn đặt lên trên trán Mạch Tiểu Khê một nụ hôn ấm áp.
– Việc của nàng hiện giờ là dưỡng thai cho thật tốt, để hoàng nhi của ta ra đời được khỏe mạnh nhất, nghe rõ chưa?
Thứ tình yêu này khiến cho Mạch Tiểu Khê mỗi lúc một thêm say mê.
Cảm giác này quả thật vô cùng khó tả.
Buổi sớm hôm sau, Dật Hi cùng Hổ Phàm lại hẹn nhau ở bên ngoài nhà kho bỏ trống.
Tuy nhiên lần này, Hổ Phàm chỉ đến đưa cho nàng ta một bức thư, sau đó rảo bước đi luôn.
Trong bức thư mật, Hổ Phàm viết:
“Giờ Ngọ hôm nay, ta sẽ tới tìm nàng!”
Dật Hi cảm thấy có chút khó hiểu. Chỉ vì muốn gặp nàng ta mà Hổ Phàm đánh liều hẹn gặp giữa ban ngày, lại còn bày đặt viết thư mà không trực tiếp nói.
Tuy nhiên Dật Hi vẫn vui vẻ gật đầu đồng ý, quyết định sẽ đợi Hổ Phàm tới.
Phương Hàn Lãnh hiện tại đang dốc sức chỉnh đốn binh lính, không ngừng tập dượt vũ khí, chỉ chờ thời cơ thích hợp sẽ vùng lên tiêu diệt quân Mông Cổ cùng đám phản động.
Tình cảm dành cho Mạch Tiểu Khê đã chôn chặt trong lòng, huynh ấy tự lấy việc rèn giũa binh lính để làm niềm vui ngày qua ngày.
Đúng như đã hẹn, giờ Ngọ, Hổ Phàm nhanh nhẹn rảo bước về phía tẩm cung của hoàng hậu Dật Hi.
Xung quanh không một bóng người, hắn vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, đề phòng có kẻ không mời mà tới.
Cộc…cộc…cộc…
Cánh cửa hé mở.
Hổ Phàm lập tức bước vào, xông đến ôm chầm lấy Dật Hi như vớ phải cục vàng.
– Khoan, từ từ đã!
Trước sự tấn công mãnh liệt của Hổ Phàm, Dật Hi chỉ biết nũng nịu mà kháng cự.
Hơi thở của Hổ Phàm càng lúc cành thêm dồn dập, hắn tham lam mà hít hà mùi hương trên có thể Dật Hi, gấp gáp nói:
– Ta không thể chờ được nữa, hoàng hậu mau nằm xuống đi!
Vừa nói, Hổ Phàm vừa đẩy Dật Hi nằm sấp xuống giường, không có bất kỳ một màn dạo đầu nào cả, trực tiếp lấp đầy nàng ta.
– Hổ Phàm, từ từ thôi.
Dật Hi nằm úp bên dưới, không ngừng kêu la.
Đúng lúc cao trào, phía ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng xôn xao, gấp gáp, tiếp sau đó là tiếng vỡ tung của cánh cửa.
Phương Bành Hạc cùng Phương Hàn Lãnh và một vài tùy tùng khác gương mặt sắc lạnh, biển cảm giận giữ phá cửa bước vào.
Phương Bành Hạc nhìn đôi nam nữ y phục xộc xệch, hở hang đang dính chặt lấy nhau trên giường kia, không nhịn được mà chỉ tay quát lớn:
– Người đâu, mau bắt ả đàn bà trắc nết này cùng tên thị vệ kia, đem ra sảnh chính của hoàng cung để ta trị tội.
Dật Hi vì quá bất ngờ mà đứng hình mất vài phút, trợn ngược mắt lên, đến nỗi quên cả việc chỉnh lại y phục.
Mãi đến lúc nàng ta bị thị vệ lôi đi, Dật Hi mới hoảng hồn mà gào lớn:
– Hoàng thượng, thần thiếp bị oan. Là Hổ Phàm nửa đêm nửa hôm lao vào phòng thiếp giở trò cư.ỡng hiếp…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT