61. Ngài Lawrence

Ướt...

Chân tay rã rời...

Ý thức dần trở lại, Đồng Ngôn phát hiện mình trần trụi đứng giữa hồ, nửa người chìm dưới nước và đang gợn sóng lắc lư từng nhịp, từng nhịp... Sương mờ bảng lảng, hắn xoay người và làm kinh động toàn bộ rừng rậm - lá vàng trên mặt hồ dạt ra mở đường vào bờ, mà trên bờ kia có tình nhân hắn yêu đương đứng chờ.

Hắn như đang ngắm nghía bức sơn dầu tiên cảnh ở góc nhìn thứ ba.

Đồng Ngôn ho khan, tỉnh giấc trong phòng khách sạn xa lạ. Hắn cau mày thở dốc, mắt hơi nhoè chưa tập trung được ngay. "Ưm..." chân tay rã rời mà cơ thể ấm áp, Đồng Ngôn mất vài giây để nhớ lại toàn bộ những gì phát sinh trước lúc hôn mê.

"Em tỉnh rồi," đó là giọng hơi khàn đặc trưng của Yên Hồi Nam. Hắn nghe được anh đang không mấy vui vẻ từ chất giọng vẫn như mọi khi đó.

Đồng Ngôn sửng sốt, sực nhận ra mình đang tựa vào ngực anh. Yên Hồi Nam vẫn đóng nguyên cây sơ-vin lúc ôm hắn đi, có điều khoác ngoài đã cởi và có vài cúc không cài. "Uncle..." Đồng Ngôn ngồi dậy nhìn vết đỏ trên ngực anh do chính mình để lại, những mảng ký ức rời rạc như sinh ra từ một giấc mơ hoang đường phi lý. Hắn vốn không định uống ly rượu đó, vang đỏ đã nổi bọt và đổi màu. Mặc dù kế hoạch của Derian chẳng đâu vào đâu nhưng Đồng Ngôn nhận thức được chủ nghĩa vị lợi của ông, và ông cũng sẽ không mạo hiểm danh tiếng trong giới vì những chuyện vặt vãnh này. Đó là lý do vì sao Đồng Ngôn đánh cuộc xem Derian có thể kiên nhẫn với mình đến mức nào. Nhưng điều hắn không ngờ nhất là Yên Hồi Nam đến, vào thời khắc mấu chốt như cách các vị anh hùng xuất hiện trong phim. Cũng chính lúc đó Đồng Ngôn đã nghĩ, tại sao mình không mượn cơ hội này để đóng vai một cậu sinh viên yếm thế rồi dẹp luôn cuộc chiến tranh lạnh vô nghĩa lý đó, ly rượu của Derian chính là "bậc thang" tốt nhất cho họ.

Ngó lơ kiểu nũng nà nũng nịu của hắn, Yên Hồi Nam dịch chăn cẩn thận rồi rút tay ra. "Nằm xuống đi, thứ gã cho em uống chỉ là một loại thuốc đặc biệt chứa chất gây ngủ được pha với rượu mạnh thôi."

Chú vẫn còn giận sao?

Nằm xuống bên cạnh, Đồng Ngôn thấy quần áo mình đã được thay thành áo choàng tắm của khách sạn. Hoá ra Yên Hồi Nam thực sự đã thả hắn vào bồn tắm, thảo nào có giấc mơ lạ lùng như vậy...

"Ông ta không có chạm vào em, ngay cả tiếp xúc tứ chi cũng không có." Đồng Ngôn chớp mắt.

Ừ, em chỉ dính mùi của gã thôi. Yên Hồi Nam nghĩ bụng.

Đồng Ngôn chẳng chốc đã thiếp đi sau khi ra khỏi căn phòng đó. Hiệp hội Nhà văn bao trọn hai tầng, còn rất ít phòng trống, Văn Phong dưới tình thế cấp bách đã xin được một gian. Nhưng cái đáng nói ở đây là bạn nhỏ rượu vào gan cũng to ra, tay chân rã rời mà vẫn cố cởi quần áo của anh cho kỳ được.

Yên Hồi Nam suýt phát điên, bao nhiêu lý trí cũng suýt bị hắn "gạ" sạch. Chẳng qua chưa được bao lâu Đồng Ngôn, kẻ nhóm lửa, đã ngủ thiếp đi một cách cực-kỳ-vô-trách-nhiệm.

Đồng Ngôn nghe mà đỏ mặt. Đoạn hắn liếm môi, vô tình chạm phải vết sưng thì trầm ngâm hỏi: "Chú thật sự không làm gì sao ạ?"

Không làm gì, chỉ là lúc thư thư rồi cắn em thôi. Yên Hồi Nam thủng thẳng nhìn hắn.

Đồng Ngôn cúi thấp đầu, lí nhí: "Chú muốn làm gì cũng được mà. Em đang tạo cơ hội cho chú thừa nước đục thả câu đó..."

Yên Hồi Nam sẵng giọng: "Anh không phải ông giáo sư trông thì đạo mạo đó của em."

Nhắc đến Derian, Đồng Ngôn lại buồn nôn chóng mặt nhức đầu... Nghiêng đầu qua và thấy con thỏ số hai đang nằm kẹt giữa hai gối, hắn bèn thương tình cứu nó một phen; nhưng trực giác mách bảo rằng con thú trông hơi xẹp, nhất là lớp bông trên mông đã bị móp cách tàn bạo.

"Chú đét mông nó thật á?" Đồng Ngôn bàng hoàng.

Yên Hồi Nam không nói gì.

Đồng Ngôn chủ động nằm úp sấp, xoè lòng bàn tay ra. "Hay chú đánh em đi. Nó vô tội mà," giọng hắn buồn thiu. Thấy Yên Hồi Nam im re, hắn lại nghiêng đầu sang và xin anh phạt mình. "Lần này em sai rồi... Chú đánh em đi, đánh mông cũng được nữa."

Yên Hồi Nam cười khẽ vung tay lên, vẻ như muốn trút hết cơn giận vào cú đét này.

Đồng Ngôn nhắm mắt, tim đập thình thịch. Nhưng bàn tay ấy dừng lại trên đỉnh đầu và xoa nhẹ tóc hắn.

"Đánh đòn là khen thưởng," Yên Hồi Nam bảo. "Bé không ngoan, nên không có." Nói đoạn, anh làm lơ bạn nhỏ ngượng chín mặt trong chăn mà đứng dậy ra ngoài gọi cơm.

"Dậy ăn chút gì thôi, em ngủ cả ngày rồi." Một cách nhẹ nhàng, anh sao nỡ lòng lớn tiếng với hắn. "Còn chóng mặt không?"

Đồng Ngôn ngồi dậy lắc đầu, lầm bầm: "Dạo này em ngủ nhiều quá..." Nhớ ra mình đã mất cơ hội gặp mặt thần tượng, hắn lại không thấy quá đáng tiếc như từng nghĩ. Hắn biết tất thảy những điều tốt đẹp trên thế giới nếu muốn thì phải trả cái giá rất đắt; khi Derian đặt ra điều kiện, hắn cũng đã cả quyết chối từ cái bẫy ngọt này.

"Anh mang vali về cho em, lát nữa em thay một bộ đồ mới đi." Yên Hồi Nam nhìn đồng hồ. "Chắc chưa đến giờ nghỉ đâu."

"Hửm," Đồng Ngôn lê bước tới. "Chú muốn đưa em đi đâu nữa ư?"

Hắn tự hỏi tự trả lời: "Đi gặp Derian à?"

Yên Hồi Nam đứng dậy mở cửa, phục vụ viên đẩy xe ăn vào và chúc họ dùng ngon miệng.

"Gã bị đồn cảnh sát bắt giam; xét nghiệm cho thấy không phát hiện ma tuý trong vang đỏ. Với tình huống này gã sẽ được tại ngoại sớm," Yên Hồi Nam đặt muỗng nĩa lên bàn, cười khẩy. "Nhưng thật tiếc, nguyên đơn của gã là anh."

Em vốn chả quan tâm Derian sẽ như thế nào. Đồng Ngôn đi vòng qua sofa, ngồi hẳn vào lòng Yên Hồi Nam. "Em đến London là để gặp chú," hắn chân thành tha thiết. "Để em ôm chú, chú đừng giận nữa nhé."

Yên Hồi Nam ghì eo hắn, không thể không thừa nhận Đồng Ngôn rất giỏi vuốt xuôi tất cả bạo ngược của anh. "Anh đã suy nghĩ rất nhiều khi em ngủ. Đáng lẽ dù bận tới đâu, anh cũng nên dành thời gian nói rõ với em, không thì em đã chẳng trải qua những chuyện này."

"Em không sao," Đồng Ngôn bảo. "Em hiểu mà."

"Anh không cần em 'hiểu', cũng không muốn em quá ngoan ngoãn khi ở với anh." Yên Hồi Nam nói.

Đồng Ngôn nín thở, khoảng cách giữa họ vừa khéo cho khoá môi nhau. Nhưng trước khi sự mập mờ được thổi bùng lên, Yên Hồi Nam đã mấp máy môi nói: "Laurel à, nếu hôm nay em không muốn gặp idol của mình thì anh đây cũng chẳng ngại dạy em một bài học trước đâu."

Đồng Ngôn tròn mắt: "Ngài Lawrence?!" Derian nói ngài chỉ góp mặt trong tiết mục giao lưu buổi sáng và sẽ lập tức trở lại Quận Hồ vào đầu giờ chiều.

Yên Hồi Nam cười khẽ. "Derian nói dối cả đấy. Lawrence đồng ý tham dự Hiệp hội Nhà văn và đến London cốt vì gặp em," thấy hắn sửng sốt, Yên Hồi Nam đưa tay véo cằm Đồng Ngôn. "Ngài ta vẫn đang chờ em tỉnh dậy ở phòng bên cạnh."

Đồng Ngôn bật dậy toan chạy đi thay áo. Yên Hồi Nam như biết trước mà nắm gáy hắn kéo vào lòng, "Ăn đã nào."

Mười lăm phút cho bữa tối và lên một bộ cánh mới, Đồng Ngôn căng thẳng đứng trước cửa phòng bên cạnh. Hắn hít sâu, tự hỏi ngài Lawrence sẽ là một người như thế nào? Là một ông lão cổ hủ, hay cụ già với chòm râu xám và toả ra hơi thở cổ kính của thiên nhiên? Cũng không thể trách Đồng Ngôn, rất ít người trong giới từng diện kiến Lawrence ở ngoài đời. Ông là một nhà thơ có cá tính độc đáo, ngay cả chuyên mục giới thiệu những tác giả có sách xuất bản bán chạy nhất mọi thời đại, ảnh đại diện cũng là con Maine Coon của ông.

Cửa mở ra, Văn Phong xuất hiện với một mẩu pizza đang ăn dở. Gã hơi kinh ngạc khi thấy Đồng Ngôn, mỏ đang nhai nhồm nhoàm cũng chẳng ngăn được tính nhiều chuyện: "Nhóc tỉnh rồi hả? Eo ôi, nhóc không biết tình hình lúc đó căng như thế nào đâu. Ông chồng nhà nhóc lo sốt vó lên, cứ tưởng nó sẽ lật tung toà Shard của người ta luôn cơ."

"Đồ ăn cũng không ngăn được cái mỏ của cậu," Yên Hồi Nam liếc gã.

Văn Phong cười phớ lớ, khoác vai Đồng Ngôn: "Mau vào đi, em vợ. Anh cam đoan chưa kể chuyện này với chị cậu. Đừng trách anh, cô ấy mới xuất viện, bác sĩ dặn phải bớt lo bớt nghĩ, để tâm trạng thoải mái."

"Đừng kể với chị ấy," Đồng Ngôn gật đầu. "Tôi không sao."

Tiếng cười hô hố của MC talkshow loáng thoáng vang lên từ TV phòng khách. Vòng qua huyền quan, Đồng Ngôn đứng xa xa trông thấy vài lọn hung đỏ tung bay giữa mái đầu bạc. Diễn viên hài trên TV đương kể một câu chuyện cười về giới quý tộc Anh, còn ông già ngồi trên sofa quay lưng về phía hắn thì hí hửng với mẩu pizza.

Ai đây?

Văn Phong thưa chú Lawrence ơi, làm Đồng Ngôn hoá đá tại chỗ.

Lawrence ngoái đầu nhìn lại, vẻ ngoài của ông không khác mấy so với tưởng tượng của Đồng Ngôn - một ông lão giản dị, kiểu có thể nhào vào lao động công ích bất cứ lúc nào. Có điều ông lão này... có cá tính lắm.

Sau khi cố gọi tên đầy đủ của Đồng Ngôn lần thứ ba bằng thứ tiếng mình không giỏi, ông quyết đoán bỏ cuộc: "Kid, chào buổi tối."

Ông lại phàn nàn với Văn Phong: "Eo, tiếng nước cậu khó thật đấy. Nhưng nó không thể ngăn tôi yêu văn hoá và ẩm thực Trung Quốc."

Văn Phong bảo: "Vậy chú may mắn lắm đó, tay nghề nấu món Hoa của em vợ cháu cũng chẳng kém cạnh gì với tài năng của cậu ấy."

Nghe vậy, mắt Lawrence sáng vụt lên như đèn pha. Đồng Ngôn thực sự không rõ mình tới đây tầm sư học đạo hay là xin một chân bếp núc.

Lawrence nhích mông qua, nhiệt liệt vẫy tay với Đồng Ngôn: "Nào nhóc, ngồi cạnh lão già này ăn pizza nhé?" Đoạn ông cầm điều khiển từ xa vặn nhỏ âm lượng TV.

Đồng Ngôn thấy được bàn tay già nua đầy vết đồi mồi ấy; ở cuốn tự truyện của mình, Lawrence kể rằng ông từng một mình trông coi trang trại từ nhỏ và tự lực cánh sinh bất kể mọi việc dù trong cái lạnh khắc nghiệt hay cái nóng thiêu đốt, vì chính những trải nghiệm đó đắp nặn lên ông và khiến ông thấy hạnh phúc.

Nhận ra bạn nhỏ nhìn mình, Lawrence túm mái đầu đỏ bạc đan xen và bảo: "Nhóc còn nhìn nữa, tôi e phải chui vào bụng mẹ cho bõ mất."

Đồng Ngôn xấu hổ, dè dặt ngồi xuống cạnh ông.

Ở Lawrence quả thật có hơi thở của thiên nhiên. Ông vuốt râu, giải thích: "Cách đây không lâu tôi có tham gia một cuộc diễu hành và phải nhuộm tóc theo màu quốc kỳ. Ai biết xanh lam tuột màu sẽ thành đỏ chứ."

Ông chẳng giống một lão già cổ hủ tí nào. Văn Phong phì cười, Đồng Ngôn cũng thoải mái hơn và nhận bánh pizza ông đưa bằng hai tay.

"Còn một chuyện tôi phải nói rõ với nhóc, rằng thế đấy, tôi hoàn toàn không biết nhóc và cái tên Derian đó sẽ cùng tới. Ban đầu tôi và Văn Phong hẹn gặp vào sáng mai cơ."

Hoá ra cái "nói rõ" của Yên Hồi Nam là ám chỉ việc này. Hoá ra, những ngày đó anh bận rộn và thức thâu đêm suốt sáng chỉ để cùng Văn Phong trở về London và đưa hắn đến gặp ngài Lawrence.

Và hoá ra, sự lừa lọc dối trá của Derian đã nhen nhóm tự lâu.

"Này, tôi mới gặp gã có một lần, không được tính là quen biết gì đâu." Lawrence nhún vai. "Đó là chủ nghĩa lãng mạn hắc ám đấy. Hmm... the romantic error is this wanting the moon as if there was a way to get it."

Đồng Ngôn, kẻ được ví như "the moon", nghiêng đầu đi và nhận được ánh mắt dịu dàng của Yên Hồi Nam.

Lawrence phủi tay, khi đã chén nhẵn mẩu pizza cuối cùng: "Nói về nhóc đi."

Đồng Ngôn cuống quít ngồi thẳng dậy.

"Nhóc có tài, thật sự; tuy số lượng tác phẩm không nhiều nhưng đối với tôi, nó đã mang lại cảm giác mới mẻ." Lawrence trầm ngâm. "Có biết vì sao tôi chọn nhóc là quán quân cho cuộc thi kia không?"

Đồng Ngôn lắc đầu, kỳ thật hắn chẳng chuẩn bị gì nhiều cho cuộc thi lần đó. Đề đưa ra là viết về "Suối nguồn của sự sống", trong khi hầu hết mọi người chọn sống chết, tình yêu và rượu ngon để gây ấn tượng thì hắn lại chọn viết về hình ảnh thiên nhiên như mặt trời, cây cỏ, mùa hè và những giấc mơ.

Bởi vì chúng là nguồn sống của Đồng Ngôn.

"Diệu linh tròn một màu cam đỏ. Ô cửa sổ sáng những bóng cây. Nó bướng bỉnh chạy vạy theo tôi. Và đốt ngày chiều tà rập rờn ánh lục."

"Hạ là mùa cho những giấc mơ. Nước mắt mồ hôi đưa tang ngày đã rồi. Cuối mỗi mộng mị ướt át, là một bản thân mới được rửa tội và sinh ra."

"Hỡi sậy bồng bềnh xa xôi, ngỡ bờ sông kia là thiên đường."

Lawrence ngâm đoạn thơ dài: "Nhìn đi, tác phẩm của nhóc không hoa mỹ mà vẫn đủ chân thực gần gũi. Trước cuộc thi với giải thưởng hậu hĩnh là thế, nhóc không chọn một lối chơi thông minh, thậm chí còn chẳng để ý tới việc gieo vần. Đó là lý do vì sao tôi đánh giá cao nhóc. Những kẻ muốn viết về thiên nhiên trước hết phải có được tự do và không bị giới hạn bởi thiên nhiên, đúng không nào?"

"Vâng ạ," Đồng Ngôn cười. "Đây cũng là lý do khiến cháu ngưỡng mộ ngài nhất."

Lawrence hất cằm, liếc nhìn Văn Phong. "Chúng ra rất có duyên. Nhiều năm rồi tôi không nhận học trò, đã quen sống một mình. Nghe đâu nhóc sắp tốt nghiệp, có muốn chuyển đến Quận Hồ sống cùng tôi không?"

Đồng Ngôn ngẩng phắt lên, nhận được ánh mắt khích lệ của Yên Hồi Nam. Hắn cười bẽn lẽn: "Một năm sau khi đọc tự truyện của thầy, em nằm mơ thấy thầy bảo em đến trang trại nhặt trứng."

Lawrence cười to, chòm râu quai nón cũng rung theo: "Xem ra đó không phải mộng, mà là một lời tiên tri!"

.

.

Lời tác giả:

"(...) the romantic error is this wanting the moon as if there was a way to get it" của Fernando Pessoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play