Nguyễn Miên lại khóc.
Lần này Trần Ngật phải dỗ một lúc lâu, lúc buông tay để cô về thì đã qua mười hai giờ đêm, trời đã khuya nên người lớn hai nhà đều gọi điện thoại tới.
Hai người đứng trước cổng tòa nhà nghe điện thoại của mình. Dưới ánh đèn đường, hai cái bóng phản chiếu trên mặt đất đang nắm tay nhau.
“Con đang ở ngoài.”
“Ừm.”
“Lát con về ngay.”
Trần Ngật nói xong thì liếc Nguyễn Miên một cái, thấy hốc mắt đỏ hoe của cô, đôi mắt ươn ướt sáng ngời, sống mũi nho nhỏ thanh tú, cánh môi đang đóng mở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play