Hóa ra khi người ta không thèm để ý, thật sự sẽ quên đi rất nhiều chuyện.
“Lúc đó anh đã nghĩ em là…” Trần Ngật lẩm bẩm, nhưng nhanh chóng nhận ra giờ nói vậy chẳng khác gì thêm dầu vào lửa nên dừng lại.
Nguyễn Miên hoang mang, “Anh nghĩ em là gì?”
Anh lắc đầu, “Không có gì.”
Nguyễn Miên còn muốn hỏi nữa nhưng Phương Như Thanh đã gọi qua ăn cơm, đành phải tạm gác đề tài này sang một bên, ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Miên bị Phương Như Thanh gọi vào bếp nói chuyện. Trần Ngật và hai chị em nhà họ Triệu ngồi trên sô pha trong phòng khách xem TV.
Triệu Thư Đường đưa mắt nhìn Trần Ngật ngồi bên cạnh, dù nghĩ thế nào đi chăng nữa cô vẫn cảm thấy khó tin. Trong ấn tượng của cô, Trần Ngật và Nguyễn Miên giống như hai đường thẳng song song không có điểm chung, nhưng cô lại nghĩ đến bản thân và Lâm Thừa, quen nhau nhiều năm như vậy, thậm chí hồi cấp hai, cấp ba cũng học chung một trường, nhưng chẳng nói với nhau được mấy câu, mãi đến khi lên đại học gặp lại nhau, quỹ đạo của hai đường thẳng song song mới chồng lên nhau theo năm tháng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play