Sau khi đọc qua quyển công pháp này, Từ Tử Thanh mới biết trước đây mình may mắn đến cỡ nào.
Phải biết rằng trước khi chưa cắm sâu vào linh nguyên, linh khí trong đan điền chỉ là tạm thời lưu trữ. Mà linh khí dù có vẻ ngoài ôn hoà nhưng thật ra lại không hợp với cơ thể, chưa được thuần hoá. Vừa rồi, Từ Tử Thanh chỉ cần bất cẩn một chút thôi đã bị nổ tung đan điền, mất hết tu vi. May mà cậu vừa nhập định được một lần đã thử công pháp lung tung mới không gặp chuyện xui xẻo. Tuy nhiên, lần sau tuyệt đối không thể làm như vậy.
Từ Tử Thanh thở phào, sau đó kiểm tra cơ thể. Cậu vốn là thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành, dáng người đương nhiên cũng không cao. Nhưng sau lần nhập định này, cơ thể dường như cao hơn cả tấc, da thịt trắng trẻo, mịn màng như ngọc hơn trước rất nhiều.
Theo như những gì đã ghi trong Hoá Thảo Quyết, những vết bẩn xuất hiện bên ngoài cơ thể chính là tạp chất trong cơ thể được đào thải ra ngoài cùng lúc khi linh khí xâm nhập. Sau này, khi Từ Tử Thanh tiếp tục tu hành, tạp chất cũng sẽ tiếp tục bị đào thải cho đến khi lên trúc cơ, lúc đó mới được xem là ‘làm sạch’ hoàn toàn. Từ Tử Thanh cho rằng quá trình tu luyện tăng trưởng tu vi chính là quá trình ‘rửa sạch’ bản thân từ trong ra ngoài.
Tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến thì ắt sẽ lùi. Nếu bây giờ trời đã tối, không thể ra ngoài làm việc thì thà tiếp tục tu luyện. Từ Tử Thanh quay lại giường, ngồi khoanh chân nhập định.
Sau đó, theo yêu cầu của Hạ lão đầu, ban ngày Từ Tử Thanh theo ông ta đến linh điền làm việc, vừa nghe ông ta giảng dạy vừa làm việc vặt. Buổi tối thì trở về tu luyện, cố gắng hấp thu linh khí để lấp đầy đan điền. Thời gian trôi qua rất nhanh. Từ Tử Thanh rất hưởng thụ, không hề cảm thấy nhàm chán.
Tuy nhiên, thời gian tu luyện mỗi ngày của Từ Tử Thanh chỉ bằng một nửa, thậm chí ít hơn những người có tư chất cao siêu không cần chạy việc vặt. Từ Tử Thanh cũng biết tiến độ của mình chắc chắn sẽ chậm hơn rất nhiều so với những người đồng trang lứa, vì vậy cứ hễ có thời gian rảnh là chăm chỉ tu luyện. Sau một thời gian, Từ Tử Thanh cũng xem như có chút thu hoạch.
Hạ lão đầu không biết bây giờ đan điền của Từ Tử Thanh đã được lấp đầy như thế nào, ông ta chỉ dạy công pháp xem như là hết nghĩa vụ. Kiến thức thật sự mà Hạ lão đầu dạy cho Từ Tử Thanh là cách chăm sóc linh thảo. Hạ lão đầu đã hơn 170 tuổi, chỉ còn chưa đầy 30 năm nữa sẽ hết tuổi thọ, ông ta phải đào tạo ra một người thừa kế trung thành với Từ gia.
Hơn nữa, bởi vì Từ Tử Thanh họ Từ nên Hạ lão đầu càng dốc lòng dạy dỗ. Dù sao thì Từ Tử Thanh cũng được ghi tên trong gia phả, ngay cả khi địa vị không cao thì cũng có lòng trung thành với tông gia, cùng vinh cùng bại với Từ gia. Tuy Từ Tử Thanh không có tình cảm với Từ gia như trong suy nghĩ của Hạ lão đầu nhưng vẫn rất kính trọng ông ta, không ngại làm tạp vụ ở vườn bách thảo như Hạ lão đầu, vừa tu tiên vừa làm bạn với linh thảo.
Thời gian như nước chảy, thấm thoát đã hai tháng trôi qua.
Ngày nọ, Từ Tử Thanh đang ngồi xổm dưới đất, vươn tay nhẹ nhàng vuốt phẳng một chiếc lá linh thảo dài mảnh thì đột nhiên một tiếng sấm nổ đùng đùng trên không trung khiến Từ Tử Thanh choáng váng, suýt chút nữa xé đôi chiếc lá.
“Từ Chính Thiên, Từ gia ngươi khinh người quá đáng!”
Tiếng hét giận dữ ấy không biết phát ra từ ai, bên trong chứa đầy linh lực. Không chỉ riêng Từ Tử Thanh gặp hoạ mà tất cả lớp con cháu trẻ tuổi trong Từ gia, chỉ cần là từ luyện khí tầng bảy trở xuống đều bị hoảng sợ, mặt mày trắng bệch. Còn những người xui xẻo đang nhập định cũng bị tiếng thét này đánh thức, phun ra một ngụm máu.
Từ Tử Thanh có pháp trận phòng hộ linh thảo phía trên vườn bách thảo bảo vệ, lại có Hạ lão đầu phản ứng kịp thời nắm lấy cổ tay Từ Tử Thanh nên cậu chỉ bị hoảng sợ một chút. Nhưng ngay sau đó, tiếng sấm trên bầu trời vang lên không ngừng, tiếng sấm không dứt khiến cậu mất tự chủ, chóng mặt hoa mắt.
Từ Tử Thanh bỗng nghe thấy Hạ lão đầu ở bên cạnh nghi ngờ hỏi: “Ai đang đấu pháp với gia chủ vậy nhỉ?”
Ngay sau đó, một giọng nói trầm đục vang vọng khắp bầu trời: “Điền Thăng, ta tôn trọng ngươi là gia chủ Điền gia, nhường ngươi ba phần cho ngươi trút giận chứ không phải là sợ ngươi. Ngươi lại ở đây không chịu bỏ qua, thật sự coi Từ Chính Thiên ta đây là quả hồng mềm dễ bóp đúng không?”
Điền Thăng cũng không hề tỏ ra yếu thế đáp trả: “Ngươi làm mất mặt ta, vậy thì đấu tay đôi xem ai hơn ai!”
Từ Chính Thiên cũng nói: “Không biết tốt xấu, chẳng ra sao cả! Từ gia ta không phải nơi để ngươi diễu võ dương oai!”
Hai người đều là cao thủ trúc cơ kỳ nên khi đấu pháp cũng kinh thiên động địa. Trước đó Điền Thăng dùng tiếng sấm rền vang, sau đó Từ Chính Thiên hoá thành tia sáng, hai người đánh nhau như hai con rồng giận dữ cuộn trào khiến toàn bộ linh khí trên vùng trời Từ gia sùng sục như nước sôi.
Lúc đó, mọi người không dám tự ý hấp thụ linh khí nữa, lỡ đâu kéo pháp thuật của hai vị cao thủ đến đây thì chẳng phải là tự chuốc lấy khổ, tự mình hại mình hay sao!
Từ Tử Thanh ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy hai bóng người nhỏ bé giằng co trong tiếng gió bão gào thét, trong vòng mười dặm sấm chớp đùng đùng, bão tố dữ dội, e rằng ngay cả chim chóc cũng không thể bay lên trời nửa bước.
“Đây… Chính là uy lực của tu sĩ trúc cơ kỳ sao…” Từ Tử Thanh thì thào.
Hạ lão đầu cũng ngẩng đầu nhìn hai người kia: “Gia chủ sợ người tông gia bị thương nên mới đấu pháp trên cao ngàn dặm. Ta với ngươi ở đây có thể nhìn thấy ánh sáng pháp thuật trên trời mà không bị dư chấn ảnh hưởng đều vì gia chủ đã khống chế.”
Từ Tử Thanh hỏi: “Nếu hai người đều là cao thủ trúc cơ kỳ, không biết bên nào có khả năng chiến thắng?”.
Đam Mỹ Cổ ĐạiHạ lão đầu cũng không né tránh: “Đương nhiên là gia chủ cao hơn một bậc. Cho dù nằm cùng một cấp bậc cũng phân chia cao thấp. Điền Thăng của Điền gia và gia chủ là người cùng trang lứa, tư chất kém hơn gia chủ. Hiện tại, gia chủ đã tu luyện đến trúc cơ trung kỳ hơn hai mươi năm, còn Điền Thăng thì năm ngoái mới bước vào trung kỳ. Nền tảng của gia chủ cao hơn Điền Thăng, tiết tấu khi đánh nhau cũng nằm trong tay gia chủ.”
Từ Tử Thanh thầm gật đầu, xem ra quả thật là như vậy. Điền Thăng muốn phá huỷ Từ gia, gia chủ thì muốn bảo vệ Từ gia, cuối cùng hai người dây dưa đánh nhau đến nơi không thể ảnh hưởng đến Từ gia, tất nhiên đây là thành quả nỗ lực của gia chủ.
Đấu pháp trên không trung vẫn chưa kết thúc, Điền Thăng tu luyện công pháp Lộng Lôi khiến khắp nơi chớp giật đùng đùng, bão táp gào thét. Gia chủ Từ Chính Thiên thì nắm gió giữ sấm, linh khí cuôn trào trong từng cử chỉ, kiểm soát sấm sét trong tầng mây không để bất cứ tia sét nào lọt ra ngoài.
Việc kiểm soát sấm sét vốn dĩ đã không đơn giản thì việc hoàn toàn ngăn cản sấm sét lại càng khó khăn hơn. Không chỉ Hạ lão đầu mà lớp con cháu Từ thị có tu vi cao hơn cũng đều thấy rõ Từ Chính Thiên thắng thế.
Trận đấu kéo dài không thể phân thắng bại, Điền Thăng càng không phải người có linh lực vô tận, dần dần đã để lộ sự suy yếu. Từ Chính Thiên đột nhiên vung hai cánh tay tạo ra đường lửa bao vây Điền Thăng. Điền Thăng sơ ý bị đường lửa bắn trúng ngực, ông ta hét một tiếng rồi hộc máu, ngã ngửa ra ngoài, cuối cùng cũng chật vật ổn định lại trước khi ngã xuống đất!
“Từ Chính Thiên, ngươi… Ngươi giỏi lắm!” Điền Thăng hít một hơi thật sâu, vung tay đánh xuống mặt đất —— lập tức có một luồng áp lực mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống khiến các tu sĩ luyện khí run rẩy.
Từ Chính Thiên mở to mắt vì giận: “Lão thất phu Điền Thăng, ngươi dám!”
Điền Thăng cười sang sảng: “Điền Thăng ta đây có gì không dám! Ngươi từ từ thu dọn đống đổ nát này đi!” Điền Thăng vừa nói xong thì gió nổi dưới chân, bay vút về phương xa.
Chỉ để lại một câu nói ngông cuồng: “Khai nguyên năm nay, Điền gia ta nhất định sẽ cho các ngươi đẹp mặt!”
Từ Chính Thiên không kịp phản ứng, Điền Thăng vô cùng ác độc, trước khi đi ông ta cố tình dùng hết mười phần linh lực đánh vào chủ viện phía đông không hề có phòng hộ cách núi Phi Thứu không xa. Nơi đó đều là những mầm non tu tiên có tiềm lực rất lớn, song bây giờ chúng đều không có sức tự vệ, làm sao có thể chạy trốn dưới một chiêu toàn lực của tu sĩ trúc cơ kỳ? Nếu bị tổn thất, thế hệ sau của Từ gia sẽ rơi vào tình trạng thiếu hụt nhân tài!
Không còn cách nào khác, Từ Chính Thiên đành phải lao xuống với tốc độ cực nhanh, cho dù phải chịu một đòn cũng phải ngăn cản chủ viện phía đông bị hư hại!
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, một cái bóng bay ra từ trong núi Phi Thứu, bởi vì ở gần nên cái bóng chạy đến chủ viện phía đông nhanh hơn Từ Chính Thiên.
Ngay sau đó, một vệt kiếm quang bay ra, hung dữ chém vào đòn tấn công như có thực thể —— nổ vang đùng đùng!
Chỉ thấy kiếm quang lướt qua, đòn tấn công Điền Thăng để lại đều tan rã, ngay sau đó hoá thành vô hình.
Lúc Từ Chính Thiên đến nơi, dư chấn của đòn tấn công đã biến mất hoàn toàn, ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Làm tốt lắm.” Từ Chính Thiên vỗ vai người kia, sau đó cùng hắn quay về núi Phi Thứu.
Hạ lão đầu nhìn cảnh tượng vừa rồi thì thở dài: “Xem ra từ hôm nay trở đi, Từ gia và Điền gia đã hoàn toàn xé rách mặt nhau. Không biết rốt cuộc hai vị gia chủ xảy ra xích mích gì lại làm Điền Thăng giận dữ đến nỗi đánh nhau.”
Từ Tử Thanh tự biết vị trưởng giả này không phải hỏi một tên tạp dịch mới tới như cậu mà chỉ là tự nói với mình. Song cậu vẫn còn thắc mắc, không thể không hỏi: “Hạ quản sự, không biết người dùng kiếm quang chém một chiêu của Điền gia chủ là ai? Rất giỏi.”
Hạ lão đầu cười nói: “Người đó chính là Từ Tử Phong.”
Từ Tử Phong? Từ Tử Thanh cẩn thận suy nghĩ, nhớ lại nữ tử kiêu ngạo nhưng không ngang ngược đến vườn bách thảo chính là Từ Tử Đường. Nghe nói nàng có một người đại ca ruột là Từ Tử Phong.
Ngày đó Từ Tử Đường đến vườn bách thảo xin một cây Thiên Tắc Thảo, mục đích chính là luyện một viên Bổ Khí Hoàn cho Từ Tử Phong vừa trúc cơ thành công, bổ sung tinh khí.
Nhìn thấy kiếm quang lạnh lẽo vừa rồi của Từ Tử Phong, ngay cả Từ Tử Thanh – một kẻ tay mơ mới vào đạo tu tiên cũng có thể nhận ra hơi thở rất mạnh mẽ, không hề có chút dao động thiếu hụt nào, chắc chắn đã được bổ sung đầy đủ.
Từ Tử Phong mới chỉ bước vào trúc cơ đã có thể chống đỡ một đòn của Điền Thăng trúc cơ trung kỳ, mặc dù đối phương đã tiêu hao rất nhiều linh lực nhưng Từ Tử Phong có thể bình tĩnh ngăn cản cũng đủ thấy phi phàm.
Lúc này, Từ Tử Thanh cũng bắt đầu nảy sinh một chút kính phục với Từ Tử Phong.
Hạ lão đầu nhìn thấy nét mặt mê mẩn của Từ Tử Thanh thì không khỏi mỉm cười: “Từ Tử Phong quả là người có thiên phú xuất chúng nhất trong vòng 500 năm nay của Từ gia, lại còn là dòng chính, vốn đã có địa vị rất cao rồi. Mà Từ Tử Phong lại có đạo tâm kiên định, tu hành rất khắc khổ mới có thể bước vào trúc cơ ở tuổi 25, làm rạng danh Từ gia. Địa vị của Từ Tử Phong có thể nói là cao hơn tất cả trưởng lão. Nếu ngươi có chí thì có thể lấy đó làm tấm gương, cho dù không đuổi kịp cũng có thể soi sáng bản thân.”