Quách Viên An trở về nhà, vô tình nhớ đến lá thư mà cô liền mở ra xem thử, sau khi đọc những dòng chữ bên trong cô im lặng mà ném bức thư đi lập tức bảo tài xê nhanh chóng đưa cô đến công ty của anh mình
Quách Nghiêm Hạo lúc này đang cùng các cổ đông họp bàn kế hoạch, hắn vừa họp xong định sẽ về lại văn phòng của mình xử lí những tài liệu còn xót lại nhưng khi vừa mở cửa ra hắn liền nhìn thấy Quách Viên An, cô đứng trước cửa phòng họp đợi hắn trên mặt đầy vẻ không vui
“Có chuyện gì sao, sao em lại đến đây giờ này”
Quách Viên An nhìn hắn sau đó ném thẳng lá thư đến trước mặt hắn, Quách Nghiêm Hạo nhíu mày, đây không phải là hắn gửi cho Tân Yên hay sao, sao lại trong tay Quách Viên An, không lẽ cậu đưa nó cho cô sao
“Chúng ta đến phòng anh, ở đây không tiện nói chuyện”
Quách Nghiêm Hạo kéo tay Quách Viên An đi, cô cũng ngoan ngoãn đi theo, vừa bước vào phòng Quách Viên An liền lớn tiếng nói
“Anh rốt cuộc đã làm cái gì vậy, anh làm em cảm thấy thất vọng vô cùng”
Quách Nghiêm Hạo im lặng, hắn không thể biện hộ được gì trong lúc này, quả thật hắn và Tân Yên đã xảy ra chuyện nhưng không phải Tân Yên bảo cứ xem mọi chuyện bình thường đi hay sao, hắn cũng cho là như vậy, đêm đó bọn họ đều không tỉnh táo xảy ra chút chuyện thì đã làm sao chứ
“Quách Nghiêm Hạo em nói cho anh biết anh khôn hồn mà chịu trách nhiệm với Tân Yên, cậu ấy nằm viện nhiều ngày như vậy anh một lần đến thăm cũng chẳng có, chỉ gửi trái cây và hoa đến xem như xong việc, em không ngờ mình có anh trai tệ như vậy, còn chưa nói đến việc Tân Yên nằm viện một phần cũng liên quan đến anh đấy”
Quách Viên An mắng một hơi sau đó cũng dần bình tĩnh lại
“Em kêu anh chịu trách nhiệm gì đây, bọn anh đều là con trai anh nên chịu trách nhiệm gì, chuyện cũng đã xảy ra rồi không lẽ anh phải cưới cậu ta hay sao, em đừng cứ như thay anh quyết định mọi chuyện như vậy”
Quách Nghiêm Hạo nói
“Được anh không chịu trách nhiệm em liền đem việc này nói cho ba và mẹ, chuyện mình làm ra một tí hối lỗi anh cũng không có, anh làm em rất thất vọng”
Quách Viên An nổi giận mà rời đi, Quách Nghiêm Hạo muốn ngăn cản nhưng trong suy nghĩ của hắn, hắn không làm ra chuyện gì sai cả tại sao hắn lại phải chịu trách nhiệm, rốt cuộc là tại sao
Ở nhà của Tân Yên, cậu lo lắng bước từng bước nặng nề vào bên trong, chuyện cậu nằm viện người kia chắc chắn đã biết lần này thế nào cũng sẽ cấm túc cậu cho mà xem, nghĩ đến cảnh không được đi đâu một thời gian Tân Yên gần như muốn khóc đến nơi
“Biết đường trở về nhà sao”
Tân Yên gật gật đầu, bây giờ cậu phải tỏ ra ngoan ngoãn hết mức nếu không thật sự sẽ bị cấm túc thật
“Xảy ra chuyện một câu cũng không hề thông báo, đợi đến khi chết mới báo hay sao, từ đây đến khi bắt đầu vào đại học không được ra khỏi nhà dù chỉ nửa bước, nếu không đừng trách”
Người quăng lại một câu nói liền rời đi, Tân Yên biết người kia chắc chắn sẽ không nói đùa, lần này e là đến khi vào trường lại cậu mới có thể gặp được Quách Viên An
Tân Yên cứ như vậy mà phải ở lại nhà trong khoảng một tháng hơn trước khi học kỳ bắt đầu, cậu dành phần lớn thời gian học thêm kiến thức về kinh tế, quản trị, cũng học thêm rất nhiều thứ như vài món ăn mới
Quách Viên An và Quách Nghiêm Hạo đã không nói chuyện với nhau hơn một tháng, nhưng nếu mọi chuyện không giải quyết đợi hai vị trưởng bối trong nhà trở về e là sẽ khó tránh khỏi cả hai đều bị trách phạt
Quách Nghiêm Hạo vẫn cho người điều tra về vụ việc bản thân bị người khác bỏ thuốc từ lúc chuyện xảy ra đến giờ, hắn gần như cẩn thận hơn trong mọi tình huống
Quách Viên An vì đã lâu không nhìn thấy Tân Yên cho nên đã đến tận nhà cậu đã tìm cậu, bên ngoài nhà Tân Yên không biết khi nào đã có thêm vệ sĩ cũng như có người ra vào đều phải báo cáo lên
“Tôi đến tìm Tân Yên không biết cậu ấy có ở nhà không”
Vệ sĩ nhìn Quách Viên An sau đó báo cáo gì đó rồi liền mở cửa cho cô vào, xung quanh sân đều có người canh chừng, Quách Viên An cảm thấy nơi này an ninh còn nghiêm ngặt hơn cả nhà cô nữa
Bước vào bên trong cô một đường lên thẳng phòng của Tân Yên, Tân Yên lúc này đang ở trong phòng đọc sách, nhìn thấy Quách Viên An đến cậu bất ngờ không kém
“Sao cậu lại đến đây”
“Không đến thì cậu cũng có chịu đến tìm tớ đâu”
Quách Viên An ngồi xuống bên giường, thật ra thời gian qua cô không dám đối mặt với Tân Yên, sau những chuyện về việc anh trai cô đã làm cô cảm thấy không dám nhìn Tân Yên, nếu hôm đó cô để ý cậu thì đã không xảy ra chuyện, cô quá chủ quan hơn nữa bữa tiệc là do cô bày ra lại xảy ra chuyện mà cô chẳng hề hay biết, Quách Viên An cảm thấy vô cùng có lỗi với Tân Yên
“Tớ bị cấm túc không thể ra ngoài cho nên không đến tìm cậu được, cậu nhìn cũng thấy rồi đấy”
Tân Yên lười nhát nói, một tháng hơn này cậu thật sự rất chán nhưng nếu cậu dám trốn đi thì lập tức sẽ phải trở về nhà, cậu không muốn quay về nơi đó cho nên ngoan ngoãn ở trong nhà
“Khi nào mới hết cấm túc, tớ thật sự nhớ cậu muốn chết, ba mẹ tớ sắp đi du lịch trở về muốn cậu đến nhà tớ cùng cơm chung với họ”
Tân Yên thở dài, cậu cũng chẳng biết nữa
“E là đến khi vào trường đại học tớ mới có thể ra ngoài được”
“Vậy tớ đến đây thường xuyên có được không, dù gì cũng rãnh rỗi mà”
Tân Yên gật đầu, chỉ là không cho cậu ra ngoài chứ có bảo không cho bạn bè đến tìm cậu đâu
Quách Viên An thở phào một hơi, cô quyết định mỗi ngày sẽ đến làm phiền Tân Yên cũng như mỗi ngày mang cho cậu những thứ thú vị để bù đắp lại cho cái tên anh trai đáng ghét của cô
Quách Viên An đến khiến một ngày của cậu trôi qua nhanh hơn, một tháng qua đối vơie cậu đều rất dài, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng lâu khiến cho cậu chỉ nghĩ đến việc làm sao để thời gian trôi chậm hơn còn có cậu suy nghĩ về Quách Nghiêm Hạo tò mò không biết hắn đang làm gì, không biết là đã tuyển được trợ lí mới để sắp xếp lịch trình cho hắn khi cậu không làm việc hay không, cũng tò mò hắn có nghĩ đến cậu hay không
Nhưng Tân Yên cũng hiểu rõ rằng cậu quan tâm đến hắn càng nhiều thì chứng tỏ cậu càng yêu hắn nhiều hơn, cậu không thể nào dứt ra được, nhất là sau một đêm kia, cậu càng muốn có thể bên cạnh Quách Nghiêm Hạo nhiều hơn