Trong một tòa nhà tại trấn Bạch Mã, Khổng Hạo Ba và các đồng đội giết chết người canh giữ ngoài cửa, cùng nhau xâm nhập vào trong phòng.
Trong căn phòng chỉ có một chiếc lồng sắt được thiết kế đặc biệt, trong lồng giam giữ một con Bất Miên giả bị chém đứt tứ chi, con Bất Miên giả này nằm ghé sát vào lồng, há mồm phát ra sóng âm kêu gọi đồng loại, nó chính là nguyên nhân dẫn tới đợt tấn công bất thình lình.
Khổng Hạo Ba giơ tay vung kiếm, lưỡi kiếm mang theo ngọn lửa nóng rực nhắm vào lồng sắt giết chết con ma vật đang kêu gào không ngừng này.
“Rốt cuộc là kẻ nào gây ra chuyện này?” Cánh tay của Khổng Hạo Ba nổi gân xanh, trong quá trình bọn họ tìm đến chỗ này, bọn họ chứng kiến có vô số người dân của trấn bị ma vật giết chết trong lúc đang ngủ say.
Một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm đi đến kéo chiếc mũ của thi thể trên mặt đất lên, ông ấy nhìn thấy logo cánh chim trên đó, nói: “Là người của Thần Ái, trong trấn có không ít giáo đồ của Thần Ái dẫn theo khuyển nhân, hình như bọn họ đang truy tìm Diệp Bùi Thiên.”
“Chỉ vì một Diệp Bùi Thiên mà không tiếc lấy mạng của tất cả dân thường trong trấn.” Khổng Hạo Ba giận không thể át, một kiếm chém vỡ bức tường gạch: “So với người bị gọi là Nhân Ma kia, những kẻ này mới là ma quỷ thật sự.”
“Có ai nói là không phải đâu, cả trấn này không có một cao thủ nào, nếu không có chúng ta thì có lẽ cả trấn đã bị ma vật cấp cao như này giết hết.” Một đồng đội trẻ tuổi ở bên cũng căm phẫn nói: “Tìm được đám bại hoại kia thì cho chúng một bài học.”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn bọn họ, ông ấy cười khoan dung với sự xúc động nhiệt huyết của những người trẻ tuổi này.
Trong ngõ nhỏ ở phố Tây.
Phó Hoài Ngọc nhíu mày nhìn đám người run rẩy trước mặt mình.
Có lẽ hầu hết những người này đều không biết tung tích của Diệp Bùi Thiên, nhưng ả cảm thấy nhất định có một vài người đã nhìn thấy trận chiến xảy ra vào vài phút trước. Chẳng qua không biết vì nguyên nhân gì mà đám kiến hôi ngu xuẩn này lại bao che cho người đàn ông kia.
Phó Hoài Ngọc ghét tất cả những kẻ yếu, những sinh mệnh mềm yếu vô dụng giống như chuột cống, hoàn toàn không nên còn sống ở thời đại này. Thánh phụ nói rất đúng, loài người đang trải qua một hồi tiến hóa vĩ đại, tại lần tiến hóa này, những kẻ thấp kém đều bị đào thải, không có ý nghĩa để sống tiếp, chỉ có tín đồ ưu tú được thần chiếu cố như ả mới là hy vọng đi đến thời đại huy hoàng của toàn nhân loại.
“Thế này đi, tôi nói theo cách khác.” Chiến sĩ nữ tính mỹ lệ ưu nhã rút một thanh kiếm ngắn ra: “Người cung cấp tin tức sẽ được sống, còn không thì đi chết đi.”
Đám người lập tức ồ lên.
“Cái này sao được, các người ngang ngược thật đấy, chúng tôi làm sao mà biết Nhân Ma ở đâu.” Một người đàn ông dáng người cường tráng hét to.
Đoản kiếm có khắc hoa văn hoa hồng ở chuôi kiếm lập tức chọc lên ngực anh ta.
“Hỏi lại một lần, Diệp Bùi Thiên đi đâu rồi?” Phó Hoài Ngọc cười ngọt ngào.
“Người đẹp, tôi thật sự không biết,” anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, cũng cười theo: “Cô xinh đẹp như vậy, nếu tôi mà biết…”
Tiếng nói đột nhiên im bặt, mũi kiếm kia đẩy nhẹ lên trước một cái, lập tức đâm xuyên qua trái tim anh ta như chỉ đâm xuyên qua một tờ giấy mỏng.
Phó Hoài Ngọc thu hồi nụ cười, ả lạnh nhạt rút kiếm lại, một chân đá văng thi thể của người đàn ông.
Ả nhìn quanh đám người một vòng, mũi kiếm chỉ về phía Tiểu Mục: “Vẫn bắt đầu từ anh đi.”
Tiểu Mục ôm em gái, thấy vậy liền run rẩy đẩy em gái ra sau lưng.
Lúc này dưới mật thất, Diệp Bùi Thiên hơi cử động.
Sở Thiên Tầm lập tức đè anh lại: “Không được, em không đồng ý.”
Diệp Bùi Thiên tháo mặt nạ xuống, anh mỉm cười với Sở Thiên Tầm.
Anh cười như vậy làm cả căn mật thất hẹp hòi như sáng ngời lên. Cuối Thu đêm lạnh, bầy sói vây quanh, sinh tử chưa biết, nhưng tất cả đều như có thể bị nụ cười nhẹ này hủy diệt.
Sở Thiên Tầm ngẩn ngơ, cô từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Diệp Bùi Thiên nhưng lại chưa từng thấy anh cười thật lòng như vậy.
“Thiên Tầm, em biết với anh mà nói, chết cũng không có gì cả, có rất nhiều việc còn đáng sợ hơn cái chết.”
Anh kéo tay Sở Thiên Tầm ra, đứng lên đi ra ngoài kia, khuôn mặt ôn hòa của anh trở nên lạnh lẽo, anh vốn là thiên sứ khoan dung nhất nhưng bây giờ lại chuẩn bị hóa thân của Nhân Ma khát máu.
“Muốn lấy mạng của Diệp Bùi Thiên này cũng không dễ dàng như vậy.”
Ngay khi ngón tay của Diệp Bùi Thiên sắp đụng tới cửa mật thất thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn.
Một mũi tên lửa hóa thân thành chim lửa rít vang phá vỡ bóng đêm lao thẳng đến trước mặt Phó Hoài Ngọc.
Một con thú triệu hoán thân người mặt vượn chui lên khỏi đất ôm lấy Phó Hoài Ngọc từ phía sau, giữa trán con thú này phát ra một vùng sáng hình cầu bao trùm lên người Phó Hoài Ngọc. Mũi tên lửa đâm vào mặt ngoài của hình cầu thì bị ngăn lại, bắn ra vô số đốm lửa. Lực đánh vào quá mạnh làm cho con thú triệu hoán đang bảo vệ Phó Hoài Ngọc phải lùi liên tục về phía sau, trượt tới gần mười mét mới dừng lại được.
Đồng đội của Phó Hoài Ngọc giật mình mình sôi nổi rút vũ khí ra vây quanh ả.
Một đội chiến sĩ trẻ xuất hiện trên nóc nhà ở nơi xa. Khổng Hạo Ba cầm cung tên, mặt đầy phẫn nộ. Anh ta không nói lời nào mà tiếp tục duỗi tay rút ba mũi tên, kéo căng dây cung bắn ba mũi tên lửa đến thẳng chỗ Phó Hoài Ngọc.
Đám người bị bắt ngoài ngõ lập tức bỏ chạy nhân lúc hai bên đang giao đấu.
Mặt đất trước mặt Phó Hoài Ngọc xuất hiện một con quái vật ba đầu, quái vật xấu xí há mồm phun ba cột nước đón được mũi tên đang bắn tới.
“Ai, là ai dám phá hỏng chuyện của Thần Ái?” Phó Hoài Ngọc giận dữ, qua hai chiêu này, ả biết người đàn ông đối diện kia có năng lực ngang mới mình. Mục Tiêu của ả là tìm kiếm Diệp Bùi Thiên, không có nhiều thời gian để dây dưa ở đây.
Chiến sĩ trẻ đứng trên nóc nhà nói to: “Thần Ái đê tiện vì dục vọng của bản thân mà hãm hại vô số sinh mệnh. Bây giờ chiến sĩ của trấn đều đang đi đánh đuổi ma vật, đám chuột nhắt chúng mày lại ở đây hãm hại người khác. Hôm nay Sáng Thế bọn tao phải thay trời hành đạo, diệt trừ đám chuột nhắt chúng mày.”
“Bọn chuột nhắt? Loại giáo đồ dị giáo tà ác chúng mày mà dám nói tín đồ kiên trinh của Thần Ái bọn tao là chuột nhắt.” Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Hoài Ngọc vặn vẹo, nhưng ả nhanh chóng điều chỉnh lại, cười nhạo nói: “Nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, chẳng lẽ hội trưởng Cố Chính Thanh của Sáng Thế bọn mày tốt lành lắm hả?”
Khổng Hạo Ba trên nóc nhà thu cung rút kiếm, giận dữ nói: “Dám bôi nhọ hội trưởng của bọn tao, chúng mày nhất định không được chết tử tế!”
Lần này Phó Hoài Ngọc cười thật sự, ả dẫn theo thành viên của Thần Ái nhanh chóng rời đi dưới sự bảo vệ của thú triệu hoán, tiếng cười của ả quanh quẩn khắp ngỏ.
“Nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh, quay về hỏi hội trưởng kia của mày xem, chẳng lẽ y không muốn có được Diệp Bùi Thiên, không muốn có được thành quả nghiên cứu của Thần Ái này à?”
Tiếng chuông cảnh báo vẫn đang vang vọng khắp bầu trời của trấn nhỏ.
Đầu sỏ gây tội dẫn tới tất cả chuyện này đã biến mất trong bóng đêm nhưng ma vật tàn sát bừa bãi kéo dài sang tận ngày hôm sau.
Khi ánh nắng ban mai phá vỡ màn đêm, trấn nhỏ trải qua một kiếp nạn với dần yên tĩnh lại.
Những người may mắn sống sót đi trên đường phố đầy thương tích để thu dọn lại nhà cửa bị tàn phá. Những căn nhà bị đổ sụp, con đường rạn nứt, mặt tường dính máu vàng sền sệt, máu đỏ của loài người chảy ra từ trong đống đổ nát.
Ma khu của ma vật và các bộ phận cơ thể bị đứt gãy của con người trộn lẫn bên nhau, bị người phụ trách dọn chiến trường khuân lên xe kéo đi.
Có người bi thương nhào vào thi thể của người thân. Cũng có người vui sướng ôm nhau òa khóc với người yêu vì sống sót sau tai nạn.
Dù buồn vui thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Cánh cửa của mật thất bị đẩy ra, lão Quách bò xuống.
Ông ấy bưng một bát đồ ăn đứng cách một đoạn đẩy đến trước mặt Diệp Bùi Thiên, ông ấy không dám nhìn vào anh, tiếng nói chuyện cũng hơi run: “Ăn, ăn đi.”
Cho dù sự việc đã tạm thời ổn định nhưng ông ấy vẫn không thể nào liên hệ Lâm Phi thích đeo tạp dề nấu cơm với Nhân Ma nổi danh khắp chốn kia.
“Không, không cần,” lão Quách nhìn trộm vài lần, xoa tay nói: “Nói đúng ra tôi mới là người nên cảm ơn, là cậu cứu mạng tôi, không có cậu ra tay thì tối qua tôi đã chết rồi.”
“Chú… Không sợ tôi à?” Tiếng nói khàn khàn vang lên trong mật thất tối tăm.
“Sợ thì vẫn hơi sợ. Trong lời đồn cậu không khác gì quái vật, sống bằng thịt người.” Lão Quách nhìn trộm nét mặt Diệp Bùi Thiên, thấy anh không tức giận mới nói tiếp: “Nhưng tôi già rồi, cũng trải qua nhiều chuyện rồi, biết có rất nhiều chuyện không thể chỉ tin vào tai mà phải dựa vào đôi mắt. Chúng ta ở chung mấy ngày, tôi biết cậu là đứa trẻ mềm lòng, những lời đồn kia xem ra đều không đáng tin.”
Diệp Bùi Thiên xoay chiếc bát lão Quách đưa cho, chiếc bát đựng cháo nóng nên cũng rất nóng, cái nóng làm lòng bàn tay của anh trở nên ấm áp.
“Thiên Tầm đâu rồi?” Diệp Bùi Thiên hỏi.
“Cô bé kia hả. Nó đi chiến đấu với ma vật suốt đêm.” Lão Quách ngồi xuống bên cạnh Diệp Bùi Thiên: “Cũng nhờ chiến sĩ như nó liều mạng nên người ở ngõ chúng ta mới còn sống nhiều như vậy.”
“Thiên Tầm là cô gái tốt. Trước kia tôi nói con gái không biết nấu cơm là không được, đó là tôi sai. Bây giờ nghĩ lại nấu cơm gì đó đều không phải chuyện quan trọng.”
Lão Quách vươn tay muốn đi vỗ vai Diệp Bùi Thiên như thói quen nhưng đến giữa đường thì giật mình vội vàng rút về: “Ở, ở thời điểm này, muốn tìm một cô gái như vậy không dễ, cậu phải đối xử tốt với con bé.”
Diệp Bùi Thiên không nói gì, chỉ vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xiềng xích trên cổ.
“Đây là cái gì? Tôi nhìn xem, lúc trước cậu giấu trong cổ áo nên tôi chưa từng thấy.” Lão Quách nhích lại gần cẩn thận quan sát hồi lâu.
“A, đây là khóa Thúc Ma trong truyền thuyết đúng không, thiết kế tinh vi thật, kỹ thuật cũng giỏi nữa,” lão Quách càng nhìn càng thấy khâm phục, gần như đã quên đây là gông xiềng có thể đẩy Diệp Bùi Thiên vào chỗ chết bất cứ lúc nào.
“Chậc chậc, cơ quan tầng tầng lớp lớp liên kết với nhau, quả thật là làm người phải vỗ tay khen ngợi, lão Quách tôi tự xưng là có thiên phú trong việc chế tạo ma khí nhưng hôm nay mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng, không thể ngờ trên đời đã có bậc thầy thiết kế ma khí tài giỏi cỡ này.”
“Chú có thể cởi bỏ được không?” Diệp Bùi Thiên hỏi.
Lão Quách khụ một tiếng, mặt lộ vẻ hổ thẹn: “Lấy trình độ của tôi thì tạm thời vẫn chưa mở được. Nhưng cậu ở đây thì tôi nghiên cứu dần, luôn có một ngày có thể cân nhắc ra cách phá giải.”
“Không được, tôi không thể chờ nữa.” Diệp Bùi Thiên nói, Thiên Tầm không cho anh tự hại mình, làm uổng tính mạng bản thân, nhưng anh không muốn chuyện như hôm qua xuất hiện lần nữa, làm người anh trân trọng gặp phải nguy hiểm mà anh lại bất lực.
Anh lấy một chiếc dao găm tùy thân là đưa cho lão Quách.
“Chiếc dao găm này làm từ ma khu cấp cao, tôi muốn nhờ chú hỗ trợ cắt đứt cái khóa này.”
“Này sao được, một hai dao là không thể cắt được, chờ nó đứt thì cơ quan đã bị kích hoạt không biết bao nhiêu lần rồi.” Lão Quách vẫy tay không để ý tới lời Diệp Bùi Thiên nói, tiếp tục si mê nhìn chằm chằm cổ của anh tiếp tục nghiên cứu cái khóa đó.
Ông ấy nghe thấy Diệp Bùi Thiên bình tĩnh trả lời.
“Không sao, có thể làm từ từ sau khi tôi chết.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của lão Diệp, vô số hạt cát bò lên cổ Diệp Bùi Thiên, chui vào giữa khóa và cổ sau đó bộc phát ra lực lượng lớn nhất kéo chiếc khóa vòng quanh cổ anh ra bốn phía.
Chiếc khóa không chịu được lực, dần dần xuất hiện vết rạn nứt, Diệp Bùi Thiên chống một tay xuống đất, lão Quách kinh hãi hô to nhìn máu chảy ra khắp sàn.
Làm như vậy nhất định cô ấy sẽ tức giận, Diệp Bùi Thiên nghĩ trước khi mất ký ức.
…
Khi Diệp Bùi Thiên sống lại, anh nhận ra mình đã nằm ở căn phòng quen thuộc kia.
Sở Thiên Tầm ngồi ở mép giường đưa lưng về phía anh, ngón tay linh hoạt xoay chiếc dao găm sắc bén trong tay.
Cô nghe thấy động tĩnh Diệp Bùi Thiên tỉnh lại nhưng chỉ hờ hững liếc nhìn anh một cái rồi đặt dao găm lên bàn sau đó đứng lên bỏ đi.
Đầu óc Diệp Bùi Thiên chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng cơ thể là có phản ứng trước, anh vươn tay kịp thời túm được góc áo của Sở Thiên Tầm.
Sau này khi nhớ lại tình huống bây giờ, Diệp Bùi Thiên vẫn còn cảm thấy may mắn vì sự nhạy bén ngay lúc đó của mình.
Sở Thiên Tầm không muốn dừng bước, trong ngực cô có một ngọn lửa giận đang cháy bừng bừng.
Cô có thể hiểu rõ tâm ý và nỗi khổ của Diệp Bùi Thiên. Nhưng ngày hôm đó khi cô mệt mỏi chém giết suốt đêm quay về mật thất lại nhìn thấy thi thể lạnh lẽo có miệng vết thương dữ tợn nằm trong vũng máu.
Khoảnh khắc ấy sự phẫn nộ và khổ sở đè ép lên ngực cô, đến hôm nay vẫn không thể tan đi.
Diệp Bùi Thiên cố gắng nhích người, một tay che cổ, một tay nắm chặt áo của Sở Thiên Tầm sống chết không chịu buông.
“Thiên Tầm, anh đau quá.” Anh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT