Editor: Qing Yun

Khi đi theo đội của Nhạc Thường vào đường phố náo nhiệt, Sở Thiên Tầm quay đầu nhìn thoáng qua.

Diệp Bùi Thiên không theo kịp, anh dừng bước đứng một mình trong bóng râm của tòa nhà.

Phía trước là đèn đóm huy hoàng, trần thế ồn ào náo nhiệt, thế nhưng nơi anh đứng lại là góc tối nhất, dáng người gầy yếu cô độc như là u linh trong đêm, sợ hãi khói lửa nhân gian.

Sở Thiên Tầm bỗng thấy xúc động, cô xoay người vươn tay kéo anh ra.

Dòng người hơi chen chúc, Sở Thiên Tầm đi phía trước, Diệp Bùi Thiên chậm rãi theo sau, hai bên đường là ánh đèn vàng ấm, bên cạnh liên tục có người sát vai đi qua.

Có một vài người là chiến sĩ vừa trở về từ chiến trường, về tới căn cứ an toàn làm bọn họ tự giác thả lỏng xuống, ôm vai bá cổ đồng đội, nói cười rôm rả.

Tiếng nô đùa truy đuổi của trẻ nhỏ như con cá len lỏi giữa những người trưởng thành, hi hi ha ha đi xa.

Có một đôi tình lữ đi ở phía trước bọn họ, hai người trẻ tuổi dựa đầu vào nhau, tay nắm tay thân mật đi tới ở dưới ngọn đèn rực rỡ của chợ đêm.

Sở Thiên Tầm nhận ra mình đã nắm tay Diệp Bùi Thiên lâu lắm, cô hơi xấu hổ muốn rút tay ra, nhưng ngón tay chợt bị Diệp Bùi Thiên nắm chặt.

Sở Thiên Tầm kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Diệp Bùi Thiên, anh sợ hãi không biết làm sao, nhưng bàn tay đang nắm tay cô lại không hề thả lỏng, thế nên Sở Thiên Tầm thậm chí còn cảm thấy hơi đau đớn.

Cô nhớ tới những ngược đãi vô nhân tính mà người đàn ông này từng phải chịu đựng, cùng với những ngày anh nhốt mình trong lâu đài ngoài sa mạc, trong lòng cô lập tức mềm nhũn.

Thôi, chắc anh ấy không quen nơi đông người, nếu anh muốn nắm vậy cứ nắm đi.

Bọn họ đi vào hẻm Tây mà Nhạc Thường giới thiệu.

Chỗ này rất tối, ánh đèn cũng u ám, những con ngõ âm u thế này thường thường bắt gặp vài người bán thân kiếm sống. Những người này có phụ nữ, cũng có đàn ông, bọn họ nhìn quanh Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên một vòng, thấy hai người nắm tay nhau liền mất hứng thú quay đi.

Con ngõ dài rất yên tĩnh, hầu hết mọi người đều tiếc không muốn đốt đèn, chỉ có một căn nhà hơi sáng le lói, cũng truyền ra tiếng đập kim loại từng hồi.

Chủ cửa hàng là một người đàn ông 50 tuổi dáng người thấp lùn cường tráng, ông ấy để thân trần, đang rèn một thanh kiếm dài. Người này chính là lão Quách, người mà Nhạc Thường giới thiệu có dị năng rèn cấp ba.

Thấy có khách tới ông ấy cũng không ngẩng đầu lên, chăm chú treo Ma Khu xanh lơ đã hòa tan lên cao, chất dịch chảy xuống thân kiếm đen nhánh trong tay, ông ấy lập tức đập búa xuống, cứ lặp lại như thế cho đến khi thanh kiếm kia được hoa văn xanh lơ che kín mới dừng tay lại.

Lão Quách cầm một cái khăn lông họa tiết ca rô lau mồ hôi, nhặt một miếng Ma Khu trên quầy lên, ông ấy hỏi: “Nói đi, muốn rèn cái gì?”

“Cháu muốn nhờ chú rèn lại hai thanh đao này một chút, cùng với đánh thêm một thanh kiếm.” Sở Thiên Tầm đặt hai thanh đao của mình lên quầy, hai thanh đao bạc này đã đi theo cô chinh chiến lâu ngày, trên thân đao có rất nhiều vết nứt, đã không còn sử dụng được nữa.

Lão Quách cầm lên cẩn thận xem xét, dùng ngón tay gõ nhẹ lên thân đao, nghiêng tai lắng nghe tiếng đao vọng lại, ông ấy lắc đầu nói: “Nó chỉ là ma khí cấp ba, nếu ngày nào cô cũng dùng nó đi chém ma vật cấp sáu thì có rèn lại tốt cỡ nào cũng bị hỏng sớm thôi.”

Muốn biết trình độ của thợ rèn tới đâu không chỉ xem xét cấp bậc của họ, bởi những thợ rèn dùng ma chủng tăng cấp trong hiệp hội chưa chắc đã tạo ra được thần khí chân chính. Một câu của lão Quách làm Sở Thiên Tầm biết đây là một thợ lành nghề trong việc rèn vũ khí.

Cô lấy một bó tơ bạc trong ba lô ra, đôi mắt lão Quách lập tức sáng lên, nhanh tay nhận lấy, cũng yêu thích vuốt qua vuốt lại những sợi tơ nhìn không quá thu hút này. Thợ rèn muốn tăng cao cấp bậc của mình cần phải liên tục rèn những Ma Khu cấp cao. Nhưng thánh đồ cấp cao của trấn Bạch Mã rất ít, trước giờ ông ấy rất ít tiếp xúc Ma Khu cấp năm trở lên. Đối với người si mê rèn giũa mà nói, đây là một chuyện khiến người buồn bực vô cùng.

“Đây chính là tơ bạc mà Phệ Hồn giả cấp sáu phun ra sau khi cuồng hóa à? Ha ha, được, thật tốt quá, tôi vẫn luôn muốn luyện loại tơ bạc cao cấp này một lần. Mau nói, muốn tôi rèn thành cái gì?”

“Tôi muốn đánh một bộ che mắt cùng với một áo giáp nhẹ.” Sở Thiên Tầm đẩy Diệp Bùi Thiên lên: “Làm theo số đo của anh ấy.”

“Cô gái có kiến thức đấy. Tơ bạc của Phệ Hồn giả làm che mắt là thích hợp nhất. Làm giáp nhẹ vẫn có chút lãng phí.” Lão Quách có được Ma Khu yêu thích là trở nên dễ nói chuyện hơn nhiều: “Có điều đồ của ma vật cấp sáu luyện không dễ, cần mấy ngày mới xong, nếu cô cậu không yên tâm thì có thể ở tạm lại nhà tôi mấy ngày.”

Cái gọi là che mắt chính là một vật bảo hộ đeo ở trên mắt được làm từ Ma Khu đặc biệt, người đeo ma khí này lên làm người khác không nhìn được nửa gương mặt của mình, nhưng người đeo vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài rõ ràng. Thứ này ngoài việc bảo vệ hai mắt trong lúc chiến đấu thì tác dụng lớn nhất chính là có thể phòng ngự hoặc là làm suy yếu công kích của thánh đồ hệ tinh thần.

Đương nhiên, mục đích chủ yếu của Sở Thiên Tầm là muốn chế tạo một dụng cụ có thể che đậy khuôn mặt của Diệp Bùi Thiên mà không dễ dàng hư hao trong lúc chiến đấu.

Nhà thợ rèn Quách ở một tòa tứ hợp viện ngay phía sau xưởng rèn, người trong đó rất tạp, kiểu người gì cũng có. Thợ rèn Quách thu dọn phòng đề đồ của mình một chút, kê hai chiếc ghế dài vào sát tường, đặt thêm vài tấm ván giường lên, ném một bộ chăn đệm vào đó, như vậy cũng khiến ông ấy tự thấy mình đã rất ân cần chu đáo.

“Bếp ở trong sân, là dùng chung. Muốn lấy nước thì ra cửa rẽ trái đi tầm 500 mét sẽ thấy một giếng nước, có thể xếp hàng múc nước. Đồ trong phòng tùy tiện dùng.”

Hai người trẻ tuổi mang đến Ma Khu cấp sáu mà ông ấy rất hiếm có được, phí rèn cũng trả hậu hĩnh, bởi vậy dù có tính khí không được tốt lắm thì bây giờ thái độ của ông ấy cũng dễ chịu phần nào.

“Anh ngồi yên ở đây, em đi lấy nước về.” Sở Thiên Tầm suy nghĩ đến vết thương chưa lành của Diệp Bùi Thiên, cô ấn anh ngồi xuống mép giường, còn mình thì xách hai cái thùng đi ra ngoài lấy nước.

“Chú em, vợ của cậu không tệ. Tay chân lanh lẹ biết nóng biết lạnh.” Lão Quách vươn bàn tay to như cái quạt hương bồ vỗ lên vai Diệp Bùi Thiên: “Tôi nói á, vợ phải giống như Tiểu Sở, dù thế nào cũng phải chăm sóc nghĩ cho chồng mình trước. Không giống mấy người phụ nữ bây giờ, tự cho là có chút dị năng nên không coi chồng ra gì, đến cơm cũng không nấu, cần mấy người đó làm gì.”

Ông ấy nói đến đây, chợt thấy người trẻ tuổi từ khi gặp tới giờ đều lạnh lùng không nói lời nào bỗng rút một mảnh vải bố cũ ra đeo lên eo, lại lấy một túi mì trắng bỏ vào chậu, bưng lên mang ra ngoài, lúc đi tới cửa anh mới như nhớ tới gì đó nên quay lại hỏi lão Quách.

“Chú có gia vị không?”

Giờ cơm chiều, mùi thơm độc đáo của mì quanh quẩn khắp sân, khiến những hộ gia đình xung quanh đều nhìn vào nhà lão Quách, tò mò lão Quách trước giờ đều sống rất lôi thôi mà sao hôm nay trong nhà lại có mùi đồ ăn thơm thế.

Lão Quách bưng bát mì trộn ngồi xổm ở cửa, ăn đến nước mắt lưng tròng.

“Ai da, chú em quá đỉnh, mấy ngày nay nếu ba bữa cậu đều làm mì này cho tôi ăn thì tôi không thu phí rèn của hai người luôn.”

“Chú Quách đừng khách khí với bọn cháu thế, ngày mai cháu đi mua ít đồ ăn để Lâm Phi thể hiện tài năng cho chú xem.” Sở Thiên Tầm cười nói.

Tên của Diệp Bùi Thiên không tiện công khai, Sở Thiên Tầm kiến nghị anh lấy một cái tên giả, lúc đó anh lấy một nửa chữ Sở và chữ Bùi ghép thành hai chữ Lâm Phi. May mắn Sở Thiên Tầm không nghĩ nhiều, để anh có thể âm thầm vui sướng dùng cái tên này.

Đến buổi tối, dù thế nào Sở Thiên Tầm cũng không cho Diệp Bùi Thiên tiếp tục lộn xộn nữa, cô nấu nước xong liền giúp anh rửa mặt, còn đổi thuốc cho vết thương của anh.

Sau trận chiến trên sa mạc, hai người bỏ chạy suốt mấy ngày, đây là lần đầu tiên được nghỉ ngơi. Tuy rằng hoàn cảnh cư trú đơn sơ nhưng tóm lại là đã đến căn cứ an toàn, có một căn phòng che mưa chắn gió, không cần ăn ngủ ngoài vùng hoang vu, suốt đêm thao thức đề phòng ma vật bất ngờ xuất hiện.

Sở Thiên Tầm cầm đèn xem xét vết thương trên người Diệp Bùi Thiên.

“Thật là quá kinh người, vết thương nghiêm trọng như vậy cũng đã khỏi rất nhiều rồi, chỉ là cái trên cổ phải làm sao đây”

Diệp Bùi Thiên nằm nghiêng trên giường, nhìn ánh nến lay động trên tường, có một cái bóng khom xuống trùng vào cái bóng trên mặt tường của anh.

Một hơi thở ấm áp thổi qua da thịt trên cổ anh, ngón tay người kia vuốt ve trên vòng cổ, thậm chí chen vào cái vòng cổ đó cẩn thận chạm vào bên trong. Loại cảm xúc tê ngứa này thỉnh thoảng đụng chạm vào phần mẫn cảm nhất trên cổ anh.

Diệp Bùi Thiên lặng lẽ nắm chặt chăn đệm trên giường.

Sở Thiên Tầm nghiên cứu xiềng xích khóa trên cổ Diệp Bùi Thiên. Cái vòng cổ này nhìn không có gì đặc biệt nhưng lại xuất ra từ bậc thầy thiết chế tạo vũ khí Tân Tự Minh, có được lực sát thương trí mạng, lại còn khó cởi bỏ. Đam Mỹ Hài

Cô cúi người suy tư nhìn chăm chú vấn đề khó giải quyết này.

Ở trước mắt cô, chiếc vòng cổ đen khóa trên cổ trắng nõn, ừm, cái cổ kia thật xinh đẹp, yết hầu phía trên vòng cổ hơi lăn lộn một chút, nhìn xuống dưới một chút là xương quai xanh gợi cảm.

Da thịt lộ ra dưới vòng cổ dần ửng hồng, một đường kéo dài lên trên dưới ánh mắt của cô, đến vành tai đang quay lưng lại với cô cũng ửng đỏ.

Sở Thiên Tầm khụ một tiếng, thu hồi tầm mắt vô thức nhìn chăm chú quá lâu của mình.

Cô tìm hai chiếc ghế ghép lại với nhau rồi nhảy lên chuẩn bị qua đêm ở đó.

Diệp Bùi Thiên ngồi dậy.

“Anh ngủ, anh ngủ đi.” Sở Thiên Tầm lập tức vẫy tay ngăn lời anh định nói ra: “Em ngủ ở đâu cũng được.”



Diệp Bùi Thiên biết mình đã chìm vào cơn mơ.

Anh nhận ra mình lại bị giam cầm ở trên bàn mổ lúc nào cũng xuất hiện trong ác mộng, bốn phía là khoảng không vô tận, không biết ánh đèn mờ ở đâu xuất hiện đánh lên người anh.

Có người mặc áo blouse trắng đi ra từ bóng đêm, trong tay bưng khay dụng cụ khủng bố, cô đến gần bàn mổ, bóng đêm bao trùm khuôn mặt.

Diệp Bùi Thiên nhắm mắt lại, chờ đợi mình tránh thoát khỏi cơn ác mộng đau đớn.

Một đôi tay ấm áp quen thuộc nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh.

Diệp Bùi Thiên chợt mở mắt ra, nhìn thấy có người đứng bên mép giường, tay cầm dụng cụ cắt gọt sắc bén, lạnh nhạt vô tình nhìn anh, lưỡi dao lạnh lẽo cắt rách quần áo, chạm vào da thịt anh.

“Thiên Tầm?” Trong lòng anh sợ hãi vô cùng: “Không, Thiên Tầm, em đừng làm vậy với anh. Em muốn cái gì, anh đều sẵn lòng cho em.”

Đôi tay kia vuốt ve mặt anh rồi dần dần xuống cổ, người kia áp xuống gần sát mặt anh, nhẹ nhàng nói bên tai.

“Giao anh cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play