Edit: Ry
Giải Dương lại đi mượn Cừu Hành thẻ hội viên của Thế Kỷ, Cừu Hành không trả lời tin nhắn của anh, nhưng mấy phút sau Hà Quân gọi tới, báo rằng phòng đã được chuẩn bị thỏa đáng.
Giải Dương nói lời cảm ơn, sau khi cúp điện thoại thì nhắn số phòng cho Hồ Tiêu, Kha Lam, Đồng Kiếm, hẹn bọn họ tới nói chuyện.
Hồ Tiêu sốt ruột lao tới.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hồ Tiêu ngồi trên chiếc sô pha lớn ở chính giữa phòng khách, nhìn một hàng ba đứa tạo phản ngồi đối diện: “Nói rõ từng việc một cho anh! Đồng Kiếm nói trước!”
Đồng Kiếm hoảng sợ ngồi thẳng lưng, hết nhìn Kha Lam lại nhìn Giải Dương, trả lời: “Thì, thì là, em với anh Lam không muốn để Dương Dương phải chịu tội oan, cậu, cậu ấy còn nhỏ mà…”
“Nhưng tư tưởng của nó lớn!” Hồ Tiêu đập ghế bồm bộp, tất cả lo lắng kinh ngạc biến thành lửa giận mãnh liệt: “Anh vì mấy đứa mà hết liên hệ công ty rồi liên hệ truyền thông, trấn an fan hâm mộ các kiểu, mấy đứa lại tụ tập gây chuyện sau lưng anh, thế mà coi được à!”
Giải Dương nói xen vào: “Anh Tiêu, anh biết vì sao từ trước đến giờ anh không thể trở thành người đại diện hạng nhất, không có được sự coi trọng của công ty không?”
Lông mày Hồ Tiêu dựng lên: “Cậu nói cái gì?”
“Nguyên nhân là vì anh không biết khống chế tính tình của mình, suy nghĩ còn quá nhân từ và ngây thơ, nhìn thì tưởng dữ, nhưng thật ra hiền như Bụt, luôn muốn phổ độ chúng sinh.”
“… Khục.” Đồng Kiếm khó khăn nhịn xuống tiếng cười.
“…”
Hồ Tiêu tức sùi bọt mép: “Giải Dương!”
Giải Dương cảm thấy trạng thái hiện tại của Hồ Tiêu rất bất lợi cho việc giao tiếp, bèn quay sang nhìn Kha Lam ngồi trên ghế sô pha đơn, ra hiệu cho y đi trấn an Hồ Tiêu một chút.
Kha Lam gật đầu, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Hồ Tiêu.
Nhân viên phục vụ mang trà và bánh trái lên, Giải Dương gọi Đồng Kiếm sang, vừa ăn hoa quả vừa lấy mấy bản nhạc đã chỉnh sửa xong cho Đồng Kiếm xem, để cậu chọn một bài.
Đồng Kiếm ngạc nhiên và mừng rỡ vô cùng: “Cậu muốn viết một bài cho tôi?”
“Ừ, tôi chuẩn bị tranh thủ đợt concert IUD tròn 5 tuổi này ra ca khúc cho anh luôn.”
Đồng Kiếm sướng phát rồ, giơ tay muốn ôm lấy Giải Dương: “Dương Dương cậu thật—“
“Anh dám đụng vào tôi thử xem.”
Đồng Kiếm kịp thời phanh lại, chuyển sang bổ nhào lên bản nhạc, lắc đầu nói: “Tôi không chạm vào cậu, không chạm. Dương Dương, cậu cứ ăn đi, để tôi xem ca khúc trước.”
Giải Dương thả lỏng đôi tay đang làm tư thế phòng ngự, xiên một miếng dưa mật bỏ vào miệng.
Nửa giờ sau, cuối cùng Hồ Tiêu cũng bình tĩnh lại, cùng Kha Lam tới tìm Giải Dương và Đồng Kiếm.
Đồng Kiếm đã chọn xong ca khúc. Mặc dù với việc đối nhân xử thế, trong đầu cậu ta chỉ toàn là gân, nhưng về phương diện ca hát thì cực kỳ nhạy cảm và chuyên nghiệp. Trong mấy bản nhạc anh đưa, cậu ta vừa hay chọn đúng bản có âm sắc và phong cách thích hợp với mình nhất, Giải Dương rất hài lòng.
Hồ Tiêu đi đến trước mặt Giải Dương, vẻ mặt cực kỳ nặng nề nghiêm nghị, hắn hỏi: “Giải Dương, cậu chuẩn bị mở công ty thật à?”
Giải Dương gật đầu.
Hồ Tiêu đưa ra câu hỏi vô cùng sắc bén: “Cậu lấy gì để mở công ty?”
Không thể dùng tác phẩm để bàn việc với Hồ Tiêu, Giải Dương đơn giản rút tấm thẻ đen trong ví ra, nói: “Trong này có 200 triệu.”
“…”
Hồ Tiêu ngoáy tai: “Cậu bảo bao nhiêu cơ?”
“200 triệu.”
Hồ Tiêu nhìn anh, nói không nên lời.
Giải Dương nghiêm túc vẽ bánh: “Anh Tiêu, hiện giờ nghệ sĩ đã có, tài chính khởi động cũng sẵn sàng, tài nguyên để nâng nghệ sĩ thì tôi có thể tự sáng tạo, mọi người còn có nhiều năm tình cảm với anh, rất tin phục anh. Nếu như anh đến chỗ tôi, anh sẽ là nguyên lão* của công ty, nằm thôi cũng có thể thành công.”
*Nguyên lão là chỉ những người có kinh nghiệm lâu năm trong công ty, đồng thời góp phần gầy dựng lên công ty thuở ban đầu.
Hồ Tiêu rất động lòng, nhưng…
Điện thoại Kha Lam bỗng vang lên, y lấy ra nhìn một cái, ngẩng lên nói: “Thần Hạo nhắn, anh ấy nói đã mua vé máy bay chuyến tối nay, ngày mai là sẽ đến thành phố B, hỏi chúng ta gặp nhau ở đâu.”
Giải Dương nhìn Hồ Tiêu.
Kha Lam và Đồng Kiếm cũng nhìn về phía Hồ Tiêu.
“… Bọn ranh con này!” Hồ Tiêu giận dữ thở dài, nghiến răng nói: “Được anh làm! Mấy đứa là do anh nâng đỡ ra, giờ anh lại mang mấy đứa liều một phen!”
Đồng Kiếm reo hò, cùng đập tay với Kha Lam.
Giải Dương cũng cười, anh vỗ vai Hồ Tiêu: “Anh sẽ không hối hận đâu.”
Bốn người lại ngồi xuống ghế sô pha lớn trong phòng khách, Hồ Tiêu phân tích tình hình cho mọi người một chút: “Công ty muốn giữ IUD, giờ Mạc Bân gây sự như vậy, thật ra công ty rất bất mãn, đã tìm thằng đó nói chuyện mấy lần rồi, còn tạm ngừng mấy hoạt động nó. Nhưng Mạc Bân quyết tâm giả ngu nên mọi người thật sự không làm gì được.”
Kha Lam tỉnh táo đưa phán đoán: “Có lẽ anh ta đã tìm được nhà mới, nếu không thì không thể không kiêng nể gì như vậy.”
Hồ Tiêu buồn bã gật đầu: “Đúng, anh cũng đoán vậy. Trước đó anh lo lắng cho sự phát triển của mấy đứa, không muốn để IUD tan rã nên bó tay bó chân khắp nơi, không dám quản lý Mạc Bân quá nhiều, sợ nó thấy rõ sự thật sẽ bỏ đi, nhưng giờ… Anh hỏi thật một câu, mấy đứa thật sự muốn giải tán à?”
Kha Lam và Đồng Kiếm liếc nhau, Kha Lam mở miệng trả lời: “Anh Tiêu, IUD không thể hoàn chỉnh nữa rồi, chi bằng cứ vậy mà giải tán đi. Giải Dương còn nhỏ, cậu ấy lại ưu tú như vậy, không nên bị chúng ta liên lụy.”
“Anh hiểu.” Hồ Tiêu nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Đồng Kiếm, Kha Lam, hai đứa không nên kéo dài chuyện này, anh đề nghị tốt nhất là cả hai nên sớm báo lại với công ty, dù sao thì họ cũng là người đã giúp mấy đứa debut, làm người thì nên chừa lại cho mình một đường sống, sau này còn dễ nói chuyện, cũng phải chú ý thể diện một chút. Còn Giải Dương… Cậu chờ bọn họ nói xong chuyện không tiếp tục hợp đồng thì cũng tiện thể đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng đi, đến lúc đó anh sẽ nói với bên công ty một câu, bọn họ sẽ không ép cậu ở lại.”
“Anh Tiêu vất vả rồi.”
Hồ Tiêu lắc đầu, vẻ mặt mất mát cay đắng vô cùng, hắn thở dài: “Sao IUD lại hủy trong tay anh rồi.”
Đồng Kiếm và Kha Lam cùng im lặng.
“Tóm lại là mấy đứa cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi.” Hồ Tiêu nhanh chóng lên tinh thần, tiếp tục phân tích: “Giờ coi như mấy đứa đã trở mặt với Mạc Bân, sau này chắc chắn sẽ có một cuộc chiến dư luận. Còn nữa, mấy đứa không kí tiếp hợp đồng, Mạc Bân lại gây chuyện như vậy, rất có thể công ty sẽ hủy bỏ buổi concert kỷ niệm 5 năm, đến lúc đó —“
“Đến lúc đó tôi sẽ tự bỏ tiền ra tổ chức một buổi concert cho IUD.”
Hồ Tiêu nhìn về phía Giải Dương, chút lo lắng cuối cùng biến mất, hắn nặng nề vỗ đùi rồi nói: “Có câu này của cậu thì anh an tâm rồi! Đợi ngày mai Thần Hạo về, các cậu bắt đầu tập trung chuẩn bị cho buổi diễn đi, những chuyện khác cứ để anh xử lý!”
…
Vinh Đỉnh.
Cừu Hành đóng lại laptop, nhíu mày nhìn thức ăn cho cá trước mặt.
Hà Quân muốn nói lại thôi, nhìn hắn.
Cừu Hành chậm rãi giơ tay, cầm một viên, đưa lên môi.
Hà Quân bước về phía trước một bước: “Ông chủ, đừng–“
Cừu Hành nhắm mắt nhét ngón tay vào trong miệng, dừng lại hai giây rồi quay đi nhổ hết đống thức ăn cho cá ra ngoài, nhận nước Hà Quân đưa tới để súc miệng, ghét bỏ nói: “Thứ này có gì ngon chứ, gì mà nhớ cay đắng ngọt bùi… Làm gì có người bình thường nào lại ăn mấy thứ này, nhà họ Giải nghèo đến vậy à, cho con mình ăn thức ăn cho cá?”
Hà Quân thức thời không trả lời.
Cừu Hành càng nghĩ càng tức, lại mở máy tính ra, ấn mở màn hình, nhìn hình ảnh theo dõi Giải Dương đang bàn chuyện với đám Hồ Tiêu, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, ra lệnh: “Đi, bảo quản lý của Thế Kỷ mang chút đồ ăn vào cho họ, cái gì ngon mang hết vào, để cho cái tên nhà quê giành đồ ăn với cá này mở mang kiến thức!”
Hà Quân: “…”
…
Mới qua một ngày, Giải Dương đã nhận được đền bù cho việc trục trặc đường dây điện— Một đống điểm tâm đủ loại. Anh nhìn tay quản lý niềm nở cẩn thận, hỏi lão: “Cái này thật sự là để đền bù?”
Quản lý chắc như đinh đóng cột trả lời: “Tất nhiên rồi ạ, lần trước chúng tôi đã khiến ngài có trải nghiệm xấu, chúng tôi luôn cảm thấy rất có lỗi.”
Giải Dương yên lặng liếc lên bốc góc phòng tiếp khách, nhận điểm tâm, đuổi quản lý ra ngoài, lấy điện thoại di động ra gửi một bao lì xì cho Cừu Hành, ghi chú: Đừng có nghe lén nhìn lén.
Bốp!
Cừu Hành úp điện thoại lên mặt bàn.
…
Nói xong việc chính, Hồ Tiêu mời mọi người đi ăn cơm chiều, Giải Dương nhã nhặn từ chối.
Hồ Tiêu nghi hoặc: “Cậu vội đi đâu vậy, đã năm thứ tư đại học rồi, ở trường cũng không có tiết, cậu thì chỉ có một mình… Từ từ, đừng nói là cậu đang hẹn hò nhé?”
“Không.” Chỉ mới kết hôn thôi.
Hồ Tiêu yên tâm, dặn thêm vài câu, thấy thật sự không mời được thì để anh rời đi.
Đường về hơi kẹt xe, mặc dù chưa đến năm giờ Giải Dương đã bắt đầu về, nhưng đến lúc xe tiến vào cổng khu dân cư, kim đồng hồ vẫn vô tình nhảy qua bảy giờ.
Ngô Thủy rất tự trách: “Đều tại tôi, nếu như đi vòng đường khác là về kịp rồi.”
“Tắc đường cũng không phải là lỗi của anh — Khoan, Cừu Hành vẫn chưa đi.”
Ở đằng trước, xe của Cừu Hành chậm rãi xuất hiện từ chỗ ngã ba. Ngô Thủy giật mình, vội vàng đánh tay lái lại gần xe của Cừu Hành.
Hai xe gặp nhau giữa đường, sau đó cùng dừng lại ở hai bên. Giải Dương cầm bánh trái gói mang về từ hội sở, đi sang phía Cừu Hành đang nồi, cúi người gõ lên cửa kính.
Cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh nhạt của Cừu Hành.
“Chuyện gì?”
Giải Dương giơ hộp điểm tâm trong tay lên: “Mang cái này về cho anh, tôi hỏi nhân viên phục vụ rồi, cậu ta bảo cái này dùng nguyên liệu rất tinh tế, người phải ăn kiêng cũng có thể ăn.”
Một ánh mắt Cừu Hành cũng không thèm cho: “Khỏi cần.” Nói xong định kéo cửa kính lên.
Giải Dương nhanh tay ném hộp điểm tâm vào.
Cừu Hành đen mặt: “Tôi đã bảo là không—“
“Như vậy cũng coi như là ăn cơm tối với anh.” Giải Dương lùi lại, vẫy tay: “Lên đường bình an, đi sớm về sớm.”
“… Hừ, lấy lệ.”
Cừu Hành đặt hộp điểm tâm ở bên cạnh, sửa sang lại măng sét, hắn nói: “Lần này tôi đi công tác ở nước M, sẽ dừng ở nước Y mấy ngày, có thể mang một ít đặc sản về… Có muốn gì không?”
Liễu Toa đi công tác cùng Cừu Hành, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Giải Dương: “Tức là anh muốn mua quà về cho tôi à? Có thể đổi luôn thành tiền mặt được không?”
“…” Cừu Hành đen mặt kéo cửa kính lên, để Chu Miểu phun khói xe vào mặt Giải Dương.
Buổi chiều ngày hôm sau, Hứa Thần Hạo bí mật hạ cánh ở thành phố B, gặp Giải Dương ở Thế Kỷ.
Vẻ ngoài của Hứa Thần Hạo không chói lòa bằng ba vị đội viên khác của IUD, nhưng khí chất rất trưởng thành, còn dễ nói chuyện. Sau khi đơn giản tán gẫu với Giải Dương một hồi, anh ta nói thẳng: “Nơi luyện hát và ghi âm tôi có thể sắp xếp, sau khi công ty của cậu thành lập tôi cũng có thể gia nhập, nhưng tôi sẽ chỉ đứng ở hậu trường, sau này không bao giờ xuất hiện trên sân khấu nữa.”
Giải Dương hỏi: “Anh quyết định rồi?”
“Quyết định rồi.” Hứa Thần Hạo nở nụ cười rất nhạt: “Phồn hoa nơi ánh đèn sân khấu rất dễ mê hoặc mắt người, cứ một mực đứng đó, có lẽ tôi sẽ không thể viết được những bài hát hay nữa. Với lại vẫn còn đám Đồng Kiếm mà, có thể được thấy bọn họ làm những điều mình thích, tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn.”
______________________________
Xưng hô ban đầu của Hồ Tiêu với mọi người sẽ luân phiên thay đổi từ anh sang tôi, nếu mọi người để ý thì những lúc nói lời thấm thía hoặc khi không có Giải Dương mình mới để Hồ Tiêu xưng anh, vì Hồ Tiêu đã đi cùng nhóm nhạc 5 năm, nhưng khi có Giải Dương Hồ Tiêu sẽ luôn xưng tôi vì Giải Dương là người mới, còn xa lạ.
Nhưng giờ 2 người đã coi như cùng hội cùng thuyền, nên mình đổi xưng hô của Hồ Tiêu với Giải Dương từ tôi – cậu sang anh – cậu.
Vụ xưng hô mình hay biến đổi tùy theo trường hợp, chứ không phải bị loạn xưng hô đâu nhé :v (chắc thỉnh thoảng sẽ có).